Tất cả mọi người trở nên yên tĩnh, ai cũng nhìn khe nứt dài mấy chục mét đó, hồi lâu không nói được lời nào.
Đây tính là gì? Cho dù là những siêu anh hùng trong phim Âu Mỹ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Một cái phất tay đã mạnh đến vậy, chia đôi biệt thự nhà họ Tiêu thành hai nửa, đây là sức mạnh mà con người có thể có được sao?
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng hiểu tại sao Diệp Thiên có thể trấn áp tỉnh Xuyên, có thể hàng phục nhà họ Phùng, thậm chí suýt chút nữa tiêu diệt cả Thế Giới Hắc Ám.
Mọi quyền thế tài phú làm sao có thể chống đỡ được sức mạnh như vậy?
Suy nghĩ trong lòng Tô Mộ Nhu đầy phức tạp, chưa bao giờ bị chấn động như bây giờ.
Bao nhiêu năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp được một người đàn ông khiến tim cô ta đập nhanh như vậy, lòng nhộn nhạo như thiếu nữ mới biết yêu.
Sự bá đạo trấn áp bốn nhà, niềm vinh quang được thống soái tối cao của quân khu Thành Môn tán thưởng, uy lực mạnh mẽ một cái phất tay chẻ đôi biệt thự nhà họ Tiêu, không cái nào không hơn hẳn những người trẻ tuổi mà cô ta từng gặp.
So với Diệp Thiên, những người như cậu ấm hàng đầu tỉnh Vân, thánh cổ phiếu nhỏ gì đó chỉ là những nhân vật nhỏ bé, thua xa cậu rất nhiều.
Giờ đây, cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao Diệp Thiên luôn bình thản như vậy, đối mặt với bốn nhà liên kết với nhau mà vẫn thản nhiên đối đãi, đó là vì sức mạnh vô địch của cậu.
Tô Mộ Nhu quay sang nhìn Đàm Nguyệt Ảnh, ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh lóe sáng, không thể dời mắt khỏi Diệp Thiên.
“Đây chính là Diệp Lăng Thiên tung hoành thiên hạ sao?”.
Đàm Nguyệt Ảnh khẽ giọng lẩm bẩm, như đã mất hồn.
Cố Giai Lệ thì hơi đăm chiêu, có chút buồn rầu.
Từ khi biết năng lực thực sự của Diệp Thiên, cô đã âm thầm thề phải cố gắng hơn nữa, sau này dù không thể đuổi kịp bước chân Diệp Thiên, nhưng ít nhất cũng có tư cách ngưỡng vọng cậu, đứng bên cạnh cậu.
Nhưng mỗi lần cô tưởng mình đã đến gần Diệp Thiên hơn một chút, thì Diệp Thiên lại càng mạnh hơn gấp mấy lần. Bây giờ ngay cả thống soái cao nhất của một quân khu lớn cũng đích thân đến đây vì Diệp Thiên, niềm vinh quang đặc biệt này đã sớm vượt xa những cái khác.
“Tiểu Hà ơi Tiểu Hà, đứa con nuôi của con đúng là xuất sắc!”.
Tiêu Trường Hà vỗ tay cười lớn, đã nhiều năm không được thấy nụ cười vui sướng như vậy xuất hiện trên mặt ông ta.
Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, Đế Vương Bất Bại trấn áp giới võ thuật Hoa Hạ, tổng giáo quan của Nam Long Nhận, thân phận từ cấp này đến cấp khác của Diệp Thiên quả thật khiến ông ta vui mừng theo từng cấp độ.
Ông ta vốn nghĩ rằng tuy Diệp Thiên mạnh, nhưng chung quy cũng không thắng được nhà họ Lạc và nhà họ Hứa hợp sức với nhau. Ông ta còn nhờ ông bạn già tới đây, muốn giúp Diệp Thiên vào thời khắc quan trọng.
Ai ngờ không chỉ có nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, mà ngay cả thư ký lớn trong tỉnh, nhà họ Thẩm và nhà họ Hoàng, thậm chí là hai vị chí tôn võ thuật đích thân đến đây cũng bị Diệp Thiên vô tình lấn át. Ông ta cảm thấy mình đã nhìn lầm hết lần này đến lần khác, sống uổng phí mấy chục năm rồi.
“Ông Tiêu à, đứa cháu nuôi của ông đúng là giỏi quá!”.
Ông lão ở bên cạnh Tiêu Trường Hà đầy ngưỡng mộ nói.
Danh Sách Chương: