Đừng nói là bọn họ, ngay cả bản thân Tiêu Ngọc Hoàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ làm sao biết được Diệp Thiên dùng Phệ Thiên Huyền Khí của cậu để tư tạo ra Càn Khôn Vô Cực Thuẫn, có thể làm yếu đi hoặc hóa giải thế tấn công của kẻ địch, đây là một chiêu thức đặc thù có khả năng phân giải, cú tấn công có mạnh đến mức nào, Diệp Thiên cũng có thể nuốt vào trong và phân giải.
Tia sáng trong mắt Watanabe Heizou càng sáng hơn, ông ta đắm chìm trong kiếm đạo hàng chục năm, giao đấu với người khác hàng trăm trận, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy chiêu thức kỳ diệu như vậy của Diệp Thiên.
“Đây là kỹ thuật võ nghệ gì vậy?”.
Tiêu Ngọc Hoàng kinh ngạc hỏi.
Diệp Thiên không trả lời, bàn tay cậu từ từ nắm lại, tiếng các khớp tay vang lên.
“Tôi đã đỡ của ông một quyền rồi, bây giờ đến lượt tôi!”.
Cậu dửng dưng lên tiếng, nhảy một bước về phía trước, lập tức vươn xa hơn mười trượng, chỉ cách Tiêu Ngọc Hoàng đúng một cột đá.
Trong lòng Tiêu Ngọc Hoàng như có linh tính mách bảo, ông ta không chờ động tác của Diệp Thiên, mà ra tay trước luôn.
“Sát quyền thứ hai, Kim Cương Kình!”.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn, một quyền đánh ra.
Trời đất lập tức thay đổi, vùng trung tâm khe núi của núi Phi Vũ bị bao phủ bởi một màu đỏ máu, một hình nắm đấm to hơn mười trượng phóng ra, như một bàn tay khổng lồ, uy thế ngút trời.
Quyền này khiến mấy cột đá phía trước đổ vỡ, màn mưa trong không trung bị tách thành một lối đi, vô số hạt mưa bắn tung tóe khắp phía, như một cơn gió lốc lớn.
Diệp Thiên đứng giữa cơn lốc xoáy, hai mắt lạnh lùng, chỉ thấy cánh tay phải của cậu khẽ giơ lên, đánh mạnh một quyền về phía trước.
“Đoạn Hồn!”.
Quyền này đánh ra, những người quan sát chỉ thấy một tia sáng màu xanh lóe lên trong màn mưa, sau đó bỗng nhiên gió thổi rất mạnh, một hình nắm đấm màu xanh lam kết tụ lại trong mưa, lao thẳng về phía Tiêu Ngọc Hoàng.
Dược Không Nhàn trố mắt, trong lòng vô cùng bàng hoàng, nhớ lại hôm ở thung lũng hoa, Diệp Thiên cũng dùng chiêu này giết chết Phan Hoài Uyên!
Một quyền của Diệp Thiên tung ra, cơn mưa như chấn động đến mức mưa ít hơn hẳn, màu xanh lam trên nắm đấm nhanh chóng chuyển đổi, một luồng nội lực vô hình từ chỗ cậu tỏa ra khắp phía.
Ngay lập tức, gió nổi mây tuôn tại trung tâm của khe núi, hai quyền đã va mạnh vào nhau.
“Xẹt!”.
Hai hình nắm đấm to hàng chục trượng va đập vào nhau trong không trung, sức mạnh ngút trời, những người đứng xem chỉ cảm thấy như bị luồng gió điên cuồng đè nén lên cơ thể, mặt đất đã hơi rung lắc nhẹ.
Còn hơn mười cột đá xung quanh Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng liên tiếp nổ tung, khiến vô số viên đá vụn bay khắp không trung.
Ánh mắt của hai người sắc lạnh, nội lực trong cơ thể không ngừng được hội tụ, hai tia sáng xanh và đỏ càng đậm hơn, trời đất dấy lên một cơn lốc xoáy, vô số hạt mưa hóa thành những dòng nước, xếp thành một hàng bao quanh nơi hai người đang hội tụ sức mạnh, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Mặt Tiêu Ngọc Hoàng biến sắc, ông ta có thể cảm nhận được cú tấn công mà ông ta dùng hết sức lực đã hoàn toàn bị Diệp Thiên đỡ được, không chỉ vậy, thế quyền mang đầy sát khí của ông ta đang bị phá vỡ từng lớp một.
Những người đứng xem xung quanh khe núi, chỉ thấy hình nắm đấm màu xanh lam hơi dao động, sau đó màn mưa bị phá vỡ, ánh sáng màu đỏ bị ánh sáng màu xanh lấn áp.
Ngay sau đó, hình nắm đấm màu đỏ thế mà lại bị tan vỡ, hình nắm đấm màu xanh chiếu xuyên và chĩa thẳng về phía Tiêu Ngọc Hoàng.
“Sao có thể được?”.
Hai mắt Tiêu Ngọc Hoàng sững sờ, ông ta còn chưa kịp phản xạ, quyền đoạn hồn của Diệp Thiên đã đến trước mặt ông ta rồi.
Tại đây có hình ảnh
.
Danh Sách Chương: