Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2387

Trước kia cô có thể dựa vào lợi thế của bản thân và thể diện của Cố Giai Lệ để giải quyết chuyện của Hứa Bác Nhiên, nhưng bây giờ Hứa Xương Bình lại đích thân xuất hiện, vậy thì lời cô nói sẽ vô giá trị, nếu như Hứa Xương Bình thực sự muốn truy cứu Diệp Thiên đến cùng, e rằng chỉ khi Cố Giai Lệ đích thân xuất hiện mới có thể cứu vãn được tình thế.

Hứa Xương Bình chống gậy đứng trước mặt Diệp Thiên, còn Diệp Thiên vẫn cứ ở tư thế cũ, hai tay gối đầu dựa vào ghế.

“Ông là ông Hứa?”

Diệp Thiên hơi nhướng mắt, nhìn về phía Hứa Xương Bình.

“Tôi cũng đã nghe qua danh tiếng của Kim Lăng Hứa Xương Bình, nhưng không ngờ, mắt thấy ‘không bằng’ trăm nghe!”

Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Xem ra cái gọi là gia tộc số một ở Kim Lăng cũng chỉ đến thế!”

Diệp Thiên cười nhẹ, hơi tô ý khinh thường, làm cho người chứng kiến đều vô cùng kinh ngạc.

Hiea Xương Bình đích thân đến tận đây, nhưng Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như vậy, bọn họ cũng không biết là cậu đang dũng cảm hay ngu ngốc.

Không ai dám hường ứng hành vi của Diệp Thiên lúc này, bọn họ cho rằng cậu chỉ đang muốn giữ thể diện mà thôi, cuối cùng vẫn tự làm cho đầu mình chày máu.

Nhân Nhân bên cạnh đang vô cùng lo lắng, không khỏi nhìn về phía Tiếu Văn Nguyệt, nháy mắt với cô, muốn cô thuyết phục Diệp Thiên, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại chỉ cười trừ, dường như hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ tiếp tục ở cạnh Diệp Thiên.

“Ha ha!”

Hứa Xương Bình giận quá hóa cười, hưng phấn nói: “Cậu nhóc, ở tỉnh Giang Nam rộng lớn này, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với lão già tôi như thế đấy!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên hồi lâu, ánh mắt dần sẫm lại.

“Tôi không biết cậu có chỗ dựa như thế nào, hay là chỉ kiêu ngạo ngông cuồng!”

“Nhưng với kiểu nghé con không biết sợ cọp như cậu, tôi cảm thấy rất đáng khen, cho dù trước đây cậu có ân oán gì với Bác Nhiên, coi như bỏ qua hết!”

Hứa Xương Bình nói xong liền quay đầu nhìn Hứa Bác Nhiên: “Cho dù cháu có ân oán gì với cậu nhóc này, đều coi như xong, có rõ chưa?”

Hứa Bác Nhiên đương nhiên không dám trái lời, lập tức gật đầu.

Những người xung quanh thấy vậy đều thầm gật đầu, khâm phục tính cách thẳng thắn của Hứa Xương Bình, tất cả đều cảm thấy Diệp Thiên vô cùng ngu xuẩn, giống như một tên hề nhảy múa làm trò nực cười trước một ngọn núi lớn vậy.

“Thú vị đấy!”

Diệp Thiên tỏ ra không hề bận tâm, lúc này liền nở nụ cười, nhưng cậu không ngờ Hứa Xương Bình lại không thèm làm khó, ngược lại còn chuẩn bị tha cho mình một mạng.

“Hứa Xương Bình ông quả nhiên xứng với vị trí người đứng đầu của gia tộc số một Kim Lăng, khí độ không hề tầm thường, lúc trước là do tôi quá võ đoán rồi!”

“Nếu ông đã hào phóng như thế, tôi sẽ rút lại những gì đã nói trước đó!”

Diệp Thiên chỉ vào Hứa Bác Nhiên: “Lúc nãy tôi bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi, sau đó tự chặt đứt cánh tay của mình, chuyện này coi như xong!”

“Bây giờ vì nể mặt ông, tôi chỉ cần anh ta quỳ xuống xin lỗi là được!”

“Cậu nói cái gì?”

Hứa Bác Nhiên nghe xong, lập tức nổi điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK