Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1664

“Quỷ Vương Tương Tây, lão già đây đã trăm năm chưa ra tay với ai, hôm nay nếu các ông mong muốn thì tôi sẽ phụng bồi đến cùng!”

Vừa dứt lời, ông ta vung một tay lên, trần nhà hội trường gần cả nghìn mét vuông được nâng lên trên không. Như có sức mạnh thần bí nào đó ở bên dưới chống đỡ, nó hoàn toàn tách khỏi vách tường, ánh mặt trời chiếu vào bên trong.

“Chuyện này…”

Vô số ánh nhìn đều nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu trống không, vẻ mặt thay đổi.

Những học sinh này nào từng chứng kiến cảnh tượng như vậy chứ? Cho dù từng nhìn thấy thì cũng là trong phim, nhưng trong đời thực thì làm gì có nhân vật nào một tay chống trời, nâng trần nhà chứ?

Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại diễn ra trước mắt họ, hơn nữa người ra tay còn là hiệu trưởng truyền kỳ trong lịch sử Tam Trung bọn họ – Lư Chính Vũ!

“Hôm nay, chúng ta đấu một trận trên bầu trời Tam Trung!”

Lư Chính Vũ đập vỡ trần nhà, quần áo trên người không gió vẫn lay động, mang theo hào quang đột nhiên phóng thẳng lên trời, gió xoáy cuồn cuộn trong hội trường.

“Được lắm, lẫo già, rất thẳng thắn!”

Hai Quỷ vương cùng lúc gật đầu, sát ý bừng bừng trong mắt, bọn họ không hề quan tâm những học sinh hay giáo viên đang ngơ ngác bên dưới, cũng đạp chân trên không, phóng thẳng lên trời.

Ba bóng người thoáng chốc đã đến bầu trời cao trăm mét, những học sinh trong hội trường ai ai cũng nhìn trời, ngây ngốc nhìn theo.

“Đây là chuyện gì vậy?”

Âu Hạo Thần và những học sinh tinh anh trước giờ đều tin tưởng khoa học, tôn thờ vật lý, lực học mà giờ ai cũng màng vẻ mặt sợ hãi, khó tin, những giáo viên đã dạy học hơn mười năm thậm chí mấy chục năm cũng nuốt nước miếng, cảm giác không tin nổi.

“Chẳng lẽ chúng ta đang mơ sao?”

Đỗ Giai Giai và Vương Viện Viện theo bản năng lui ra sau lưng Âu Hạo Thần, chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm thấy an toàn đôi chút.

Mà Âu Hạo Thần tuy cả người bất động, nhưng trong lòng lại sôi sục.

Khi nhìn thấy Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây phóng thẳng lên trời, những gì cậu ta suy nghĩ không giống với người khác, những người khác là kinh ngạc, là sợ hãi, là khó tin, còn cậu ta lại phấn khích đến cả người run rẩy.

Đây, chẳng phải là sức lực mà cậu ta luôn thiết tha mong ước được sở hữu sao?

Từ nhỏ cậu ta đã sùng bái võ hiệp, say đắm võ hiệp, nhưng bây giờ sức lực còn mạnh hơn cả trong tiểu thuyết võ hiệp lại xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta cảm thấy một cánh cửa mới đang mở ra cho cậu ta.

Cậu ta quay đầu nhìn sang phía Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên cũng đang ngẩng đầu nhìn trời tựa như bất lực đối với mọi chuyện, cậu ta lại càng mừng rỡ trong lòng.

“Diệp Thiên, cậu là cậu Diệp thì sao? Cậu là chủ tịch tập đoàn Diệp Lăng Thiên thì sao? Trên đời này, chung quy vẫn có có thứ khiến cậu bó tay chịu trói thôi!”

“Chỉ cần tôi cũng được như vậy thì tôi cũng có thể đạp cậu dưới chân như thế!”

Tuy Lục Điềm Hi hoảng sợ đủ kiểu nhưng cũng tò mò trừng mắt há miệng nhìn mọi thứ xảy ra trên trời, không hề chú ý đến ba người Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh bên cạnh cô ấy cũng có vẻ mặt bình tĩnh, không hề thay đổi.

Trên bầu trời, một tiếng động lớn vang lên, mọi người đều định thần lại, chỉ thấy một chưởng tay màu đen khổng lồ ngưng tụ trên bầu trời, to khoảng chừng hai mươi trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK