Từ Hồng quay người lại, nhìn về phía tay mà Lâm Thiếu Bân chỉ, muốn nhìn xem người cần phải “dạy cho bài học” là ai, nhưng vừa nhìn qua thì anh ta như người mất hồn.
“Vãi!”.
Anh ta đứng như trời trồng, thốt luôn một câu nói tục.
“ơ? A Hồng, sao thế?”.
Lâm Thiếu Bân dừng bước lại, hỏi với vẻ kỳ lạ.
Từ Hồng nuốt nước miếng, trước đó anh ta còn anh em ngọt xớt, tươi cười niềm nở với Lâm Thiếu Bân, thì ngay lập tức thay bằng một biểu cảm khác, tránh xa khỏi Lâm Thiếu Bân luôn.
“Lâm Thiếu Bân, chúng ta tuy là anh em chơi với nhau, nhưng nếu anh muốn đưa tôi tìm đến cái chết, thì tôi chưa có cái gan đi cùng anh đâu!”.
Nói xong, anh ta cũng không cả
quay đầu lại mà đi luôn, để Lâm Thiếu Bân và Sở Thần Quang ờ lại không hiểu chuyện gì.
“Cậu ta sao thế nhỉ?”.
Lâm Thiếu Bân không thế hiểu nổi phản ứng của Từ Hồng, anh ta quay đầu lại chuẩn bị đi tìm Diệp Thiên tính sổ tiếp, thì lại không thấy Diệp Thiên đâu nữa.
“Hừ, thằng khốn này chạy nhanh đấy!”.
Anh ta lạnh lùng hừ lên một tiếng, vẫn cảm thấy hơi không cam tâm.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ thấy vậy cuối cùng cũng thở phào một hơi, cảm thấy yên tâm hẳn.
“Cuối cùng anh ta cũng nghe lời mình mà rời đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt thầm nghĩ.
Đúng lúc Lâm Thiếu Bân đang định quay về chỗ ngồi, một người đô con mặc áo đen đột nhiên đến trước mặt anh ta.
“Cậu Bân, sếp tìm cậu!”.
Lâm Thiếu Bân nhận ra người này chính là một trong những đàn em thân cận của Lâm Thiên Nam bố anh ta, nên gật đầu luôn.
Anh ta nói một tiếng với bọn cố Giai Lệ, sau đó cùng tên đô con áo đen đến một căn phòng riêng của sơn trang Hồng Diệp.
Trong phòng, Lâm Thiên Nam đang đứng bên cạnh sofa, còn người ngồi trên sofa là một thiếu niên đang vắt chéo chân, người tựa về phía sau, không phải Diệp Thiên thì còn ai nữa?
“Tên họ Diệp kia, sao cậu lại ở đây?”.
Lâm Thiếu Bân nhìn thấy Diệp Thiên cũng ớ trong phòng VIP, lập tức nhíu mày.
Anh ta tìm đến Lâm Thiên Nam, đang định nói chuyện thì người bố xưa nay luôn yêu thương anh ta lại tát anh ta một cái.
“Bốp!”.
Cái tát của Lâm Thiên Nam không hề nương tay, Lâm Thiếu Bân bị tát ngã ra đất, một bên mặt sưng vù.
“Bố, sao bố lại đánh con?”.
Anh ta ôm mặt, không hiểu ra sao.
“Rầm!”.
Lâm Thiên Nam không trả lời, lại đạp một phát vào ngực anh ta, làm anh ta va vào góc tường.
“Sao lại đánh mày à?”.
Lâm Thiên Nam đạp liên tục mấy cái rồi quát lớn.
“Thằng khốn này, ngay cả Diệp tiên sinh mà mày cũng dám đắc tội! Đừng nói là đánh mày, tao còn muốn giết mày nữa kìa!”.
Lâm Thiên Nam hai mắt đỏ ngầu, làm Lâm Thiếu Bân sợ đến mức rụt người vào góc tường.
Anh ta đã bao giờ thấy bố mình phát điên đến thế đâu?
Anh ta nhớ lại câu nói của Lâm Thiên Nam, đột nhiên ngẩn ra.
“Diệp tiên sinh?”.
Anh ta bỗng chốc bừng tỉnh, vẻ mặt sợ hãi nhìn sang Diệp Thiên đang ngồi trên ghế sofa.
“Diệp Thiên, Diệp tiên sinh?”.
Chỉ trong chớp mắt, anh ta cảm thấy đất trời trớ nên xám xịt, ông trời lại đùa anh ta một vố lớn như vậy.
Danh Sách Chương: