Trong mắt cô ta, hai anh em Từ Tôn Từ Hồng có uy thế cực mạnh nhưng trong mắt Diệp Thiên lại quỳ xuống dập đầu như nô tài, thậm chí Từ Tôn còn bị Diệp Thiên làm gãy một chân, như vậy Diệp Thiên mới là người đứng trên đỉnh cao thực thụ.
Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Diệp Thiên đối xử với tất cả mọi người trên cả quãng đường đi, thần thái lạnh lùng coi thường tất cả như vậy, cô ta cuối cùng cũng hiểu ra, đây rõ ràng
không phải là thích làm theo ý mình, tự coi mình là nhất, mà là Diệp Thiên căn bản không coi trong bất kỳ người nào trong số bọn họ.
Đám cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu ở Lư Thành như bọn họ khi đứng trước Diệp Thiên, chẳng qua cũng chỉ là một đám trẻ con ba tuổi, đến tư cách đế cậu nhìn thẳng mặt cũng không có.
Cô ta nhớ lại những lời nói chê bai coi thường Diệp Thiên trước mặt Cố Giai Lệ, chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Người trấn áp cả một tỉnh
như Diệp Thiên thì cần gì đến giao tiếp, cần gì đến mối quan hệ? Dưới chướng cậu có ai không phải là ông lớn đứng đầu cả địa bàn đâu? Chỉ cần nói một câu, toàn bộ ông lớn đều có mặt, sức mạnh của cả tỉnh nằm gọn trong tay cậu, ngạo nghễ tỉnh Xuyên, có ai sánh kịp?
Nhìn thấy Diệp Thiên cõng Tiếu Văn Nguyệt rời khỏi, cô ta hít vào một hơi lạnh, bắt đầu cảm thấy buồn thay cho sở Thần Quang.
“Sở Thần Quang ơi là sở Thần Quang, cậu tưởng đối thủ của cậu là người không quyền không thế, là một thằng nhà quê
không có gia thế, nhưng cậu có biết được bản thân đang phải đối mặt với một đỉnh núi cao mà cả đời này cậu cũng không thể vượt qua không?”.
Diệp Thiên cõng Tiếu Văn Nguyệt đi qua hành lang bên sông, về thẳng phòng mình.
Tiếu Văn Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, mặc dù đã trúng thuốc mê nhưng trong cơn ngủ mê, khóe miệng cô ta bỗng hiện lên nụ cười yên tâm.
Diệp Thiên đặt Tiếu Văn Nguyệt lên giường, áp lòng bàn tay lên lưng cô ta.
Trong cơ thể cậu ẩn chứa Phệ Thiên Huyền Khí độc nhất vô nhị, là khắc tinh của mọi thứ tà ác, có thể giải được mọi loại độc.
Chỉ một ít Phệ Thiên Huyền Khí len vào cơ thể của Tiếu Văn Nguyệt, cô ta lập tức rên thành tiếng, toàn thân thả lỏng.
Một luồng hơi ấm từ sau lưng lan đến khắp nơi trên cơ thể.
Thuốc mê trong cơ thể cô ta hóa thành một làn khói trắng mờ nhạt,
thoát ra từ lỗ mũi.
Làm xong tất cả, Diệp Thiên đắp chăn cho cô ta, sau đó đi đến ghê sofa ở phòng khách.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Tiếu Văn Nguyệt dần dần tỉnh lại.
Cô ta ngồi dậy, vô thức sờ khắp người, phát hiện quần áo không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại những chuyện đã qua, cô ta cảm thấy đúng là cơn ác mộng dưới địa ngục.
“Đúng rồi, là Diệp Thiên đưa mình đi, anh ta đâu rồi?”.
Cô ta kinh ngạc, Từ Tôn mang ý đồ xấu với cô ta, Diệp Thiên lại đưa cô ta đi, chẳng phải đồng nghĩa Diệp Thiên phải đối mặt với cậu ấm đẳng cấp của thành phố Phán hay sao?
Nhắc tới việc đó, Từ Tôn còn đáng sợ hơn cả Viên Phong mà họ từng gặp ở quán bar ngày trước.
Nếu Từ Tôn nổi
giận gây khó khăn cho Diệp Thiên thì chẳng phải Diệp Thiên sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?
Nghĩ đến đây, cô ta vội vàng xuống giường, nhưng vừa đi đến phòng khách, cô ta chợt dừng lại.
Tại đây có hình ảnh
.
Danh Sách Chương: