Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1626

“Chào anh, xin hỏi anh thuê phòng hay dùng bữa?”.

Khách sạn Hạo Nguyên là khách sạn tập trung nhà hàng, nghỉ lại, giải trí vào một thể. Mặc dù quy mô không bằng những khách sạn khác, nhưng cũng không tính là thua kém. Lề tân ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp, trình độ phục vụ và tố chất cực cao.

Diệp Thiên xoay cổ hoạt động một chút, mỉm cười, không trả lời ngay.

Chỉ thấy cậu nắm bàn tay lại, ghế sofa bằng da thật hơn trăm cân ở bên cạnh đột nhiên lao ngang tới, chặn lối vào đại sảnh khách sạn.

Diệp Thiên nghênh ngang ngồi xuống, vắt chéo hai chân, bộ dạng bất cần đời.

“Tôi không đến thuê phòng, cũng không đến dùng bữa. Nói với tầng lớp quản lý của khách sạn các người, tôi đến để tìm bon ho”.

“Buổi đấu giá ngầm ngày mai, tôi muốn một vé vào trong”.

Cậu không dông dài, nói thẳng vào vấn đề. Nói xong, cậu dựa vào ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, thoải mái cực kì.

“Buổi đấu giá ngầm?”.

Lễ tân nhìn thấy một mình Diệp Thiên đã chặn đường của cả đại sảnh khác sạn bọn họ, trong mắt lóe lên vẻ không vui. Nhưng nghe Diệp Thiên nhắc tới buổi đấu giá, cô ta lập tức trở nên mơ hồ.

Cô ta chưa từng nghe qua buổi đấu giá ngầm gì đó.

Bảo vệ xung quanh đã rục rịch chuẩn bị xông lên, lễ tân vẫn nhẫn nại nói với Diệp Thiên: “Xin lỗi anh, khách sạn chúng tôi xưa nay chỉ cung cấp phòng ở và ăn uống, còn buổi đấu giá gì đó mà anh nói chỗ chúng tôi chưa bao giờ tổ chức, có lẽ anh tìm nhầm chỗ rồi”.

Diệp Thiên không động đậy, vẫn nhắm mắt.

“Cô có biết chuyện buổi đấu giá ngầm hay không không quan trọng, cô chỉ cần thông báo cho tầng lớp quản lý của khách sạn, bảo bọn họ đến đây gặp tôi là được”.

Nghe Diệp Thiên nói, sắc mặt cô lễ tân lập tức sa sầm.

Cô ta làm việc ở khách sạn Hạo Nguyên gần nửa năm, chưa bao giờ gặp người nào hỏi về buổi đấu giá ngầm giống Diệp Thiên, càng không có ai ngông cuồng kéo ghế sofa chặn ngang đại sảnh khách sạn như vậy. Cô ta đã xem Diệp Thiên như kẻ phá rối.

Cô ta lùi về sau mấy bước, chuẩn bị ra hiệu cho bảo vệ tiến lên đuổi Diệp Thiên ra ngoài. Đúng lúc đó, một giọng nói ngọt ngào như âm thanh của tự nhiên chợt vang lên.

“Chuyện gì vậy?”.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, sau đó ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người đều dồn hết về một chỗ, nhìn sững.

Diệp Thiên cũng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn. Nơi thang máy, một bóng dáng cao gầy xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.

Gương mặt cô ta không trang điểm, đẹp tự nhiên, da dẻ trắng như tuyết.

Đường cong cơ thể tinh xảo lả lướt, hiện ra vóc dáng ma quỷ, toát ra sức quyến rũ vô hạn của phụ nữ, khiến người ta tiến vào một cảnh giới tuyệt đẹp, vô số người dừng chân ngoái nhìn.

Đặc biệt là mỗi một biểu cảm của cô ta, đôi mắt đan phượng như oán giận, tựa hồ có thể hút hồn người khác.

Đây là báu vật tuyệt sắc hiếm có trên thế gian, đôi chân thon dài thẳng tắp, chỉ vài bước đã đến trước quầy lễ tân.

Cô ta nhìn quanh một vòng, đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức quay sang Diệp Thiên.

“Chào anh, tôi là quản lý khách sạn, không biết anh có cần giúp gì không?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK