Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh






"Với tình thế hiện tại mà cậu còn dám bảo tôi quỳ xuống xin lỗi? Rốt cuộc cậu lấy đâu ra cái tự tin ấy vậy?”





Cậu ta chỉ ngón tay định bóp vai Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên bất chợt nhấc tay lên và tát một phát.





"Bốp!”






Từ Tử Văn bay xiên như diều bị đứt dây, va vào tường nặng nề, chảy cả máu mũi.





"Ựa!"





Hai mắt cậu ta run lên, đến giờ vẫn chưa phản ứng lại được. Cậu ta không dám tin được Diệp Thiên thật sự dám ra tay với mình.








Cậu ta lại phun ra một ngụm máu tươi, cố gắng chịu đựng cơn hoa mắt, điên cuồng hét lên: "Lên, tất cả lên hết cho tôi, cứ nhè chỗ hiểm mà đánh. Đánh tàn phế, đánh chết tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm!”





Từ nhỏ cậu ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, lập tức phất tay, vệ sĩ hai bên đột nhiên xông thẳng vào giữa, tất cả đều hướng về phía Diệp Thiên.





Trong phút chốc, đám người trong ngõ hẻm chật chội rục rịch ra tay, vây lấy Diệp Thiên không hở chỗ nào.





"Diệp Thiên!"





Tề Văn Long thầm hét lên một tiếng, định đi lên giúp đỡ. Lí Phong và Vương Triều Hải cũng nghiến răng định lao lên phía trước thì chính vào lúc này, bọn họ lần lượt dừng lại, đứng chết trân tại chỗ.





"Thế này là…"





Trước mặt bọn họ, từng tên vệ sĩ mặc đồ đen đang bay ra phía ngoài với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cơ thể Diệp Thiên cứ như ma quỷ bay tới bay lui giữa hàng trăm người. Cứ mỗi bước chân rơi xuống lại có ba bốn vệ sĩ bay ra ngoài.





Chỉ trong vòng hơn một phút, hàng trăm vệ sĩ đã ngã xuống đất một cách hỗn loạn. Người thì gãy chân, người thì gãy tay, có người ngất luôn tại chỗ. Tất cả đều lần lượt mất đi sức chiến đấu.





Diệp Thiên đứng một mình giữa biển người, giống như một ngọn trường thương cắt ngang bầu trời.





Cách đó không xa, hai chân Từ Tử Văn run lên, cậu ta đã sợ đến mức mắt chữ A miệng chữ O. Còn Diệp Thiên cuối cùng cũng lia ánh mắt tới và từng bước đi về phía cậu ta.





"Cậu thích cậy đông người ức hiếp họ ít người chứ gì?"





Khóe miệng Diệp Thiên khẽ giật, cong lên một hình vòng cung tà ác.





"Bây giờ đến lượt cậu rồi!"





Con hẻm toàn người mặc đồ đen, hầu như không còn chỗ nào để đặt chân.





Tề Văn Long, Lí Phong và Vương Triều Hải vẫn đang cảm thấy chấn động, họ vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.





Trước khi họ vào phòng VIP, Diệp Thiên không hề có động thái gì khiến họ cho rằng Diệp Thiên nhút nhát, không dám ra tay với người khác.





Nhưng ai ngờ Diệp Thiên trông có vẻ nho nhã nhất, nhưng khi ra tay lại mạnh mẽ và hung tàn như vậy. Một mình cậu quét sạch cả hơn trăm tên vệ sĩ, ra tay quyết đoán độc ác, đối phó với mỗi tên chỉ bằng một phát duy nhất.





Bây giờ xem ra lúc ở trong phòng VIP, không phải là Diệp Thiên không dám đứng xếp hàng cùng bọn họ mà chỉ là cậu không buồn ra tay mà thôi. Nghĩ đến đây, Tề Văn Long thầm cảm thấy xấu hổ. Thế mà lúc trước họ lại nọ kia với cậu, cảm thấy Diệp Thiên không đủ tư cách làm anh em với mình. Vây giờ trong lúc nguy nan, người ra tay giải quyết tất cả lại là Diệp Thiên.








Xem ảnh 1

20220124161533-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK