Sau đó ông ta quay sang Tiêu Trì, nhìn thấy cô ả trang điểm lòe loẹt bên cạnh hắn, ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị.
“Thằng khốn, cũng là họ Tiêu như nhau, mày xem lại mình rồi xem anh họ của mày đi, vì sao không học hỏi anh mày nhiều hơn? Suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt?”.
“Bây giờ cút sang bên ngay cho tao, sau này còn để tao thấy mày lông nhông thì cút ra khỏi nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu chỉ cần người mạnh, không cần kẻ vô dụng!”.
Tiêu Trì tái mặt, liên tục vâng dạ lùi sang một bên.
Nếu nói hắn sợ ai nhất trong nhà họ Tiêu thì đương nhiên là ông lão trước mắt này.
Cho dù ông ta đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng cả nhà họ Tiêu vẫn nằm trong sự kiểm soát của ông ta, bất cứ động tĩnh nào dù là nhỏ nhất ông ta cũng rõ như lòng bàn tay.
“Tiêu Tường, đó là ông nội cô à?”.
Tiếu Văn Nguyệt quay đầu sang hỏi Tiêu Tường, giọng điệu lạnh nhạt hơn nhiều.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Chí Lâm bao vây Cố Giai Lệ trên sân khấu, quan hệ giữa bọn họ đã biến chất.
“Ừ!”.
Tiêu Tường gật đầu, cô ta biết tối nay Tiêu Chí Lâm làm vậy là không đúng, nhưng cô ta lại không thể thay đổi.
Đây là con đường nhà họ Tiêu phải trải qua để phất lên.
Tối nay, không ai có thể cản nổi nhà họ Tiêu.
Diệp Thiên khẽ nhấp rượu đỏ, khóe miệng mỉm cười.
Cậu không ngờ đằng sau nhà họ Tiêu còn ẩn giấu nhân vật số một như vậy.
“Này ông anh!”.
Ông cụ nhà họ Tiết, gia tộc số hai ở Kiềm Tây đứng ra, tay chống gậy, vẻ mặt bình thản nói: “Từ mười mấy năm trước ông từ chức chủ tịch Tập đoàn Tiêu Thị, ông không còn xuất hiện trước công chúng nữa, xem như đã lánh đời một nửa.
Nhưng bây giờ ông đột nhiên xuất hiện, còn nói tất cả gia tộc ở đây phải trung thành với ông, chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần doanh nghiệp gia tộc cho nhà họ Tiêu, có phải ông đang nằm mơ không?”.
Ông cụ Tiết và Tiêu Ngọc Khanh xem như là nhân vật ở cùng thời kì, đều từng là ông trùm thương nghiệp.
Đóng góp của hai người cho thương nghiệp tương đương nhau, ông ta cũng là người duy nhất ở đây có tư cách nói chuyện với Tiêu Ngọc Khanh.
“Mặc dù người ở đây không có sản nghiệp lớn như nhà họ Tiêu, nhưng vẫn có quyền tự chủ về cổ phần khống chế của doanh nghiệp gia tộc.
Ông anh nói một câu đã bắt chúng tôi chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần, hơn nữa còn uy hiếp chúng tôi không thể rời khỏi Trung tâm Thủy Thượng, như vậy không giống với phong cách của ông chút nào!”.
Ông ta đứng đối diện với Tiêu Ngọc Khanh, không hề kiêng dè.
Lúc này, những người khác cũng trở nên xôn xao, chỉ trích sự ngang ngược của Tiêu Ngọc Khanh, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi.
Dù nhà họ Tiêu mạnh, nhưng tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng đủ sức nghiền nát một nửa Kiềm Tây.
Nhà họ Tiêu cũng chỉ có ba phần sức mạnh, làm sao uy hiếp được bọn họ?
“Hừ!”.
Tiêu Ngọc Khanh nhìn ông cụ nhà họ Tiết, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
“Tiết Nhân Hà, hơn mười năm không gặp, ông vẫn nhiều lời như xưa.
Ông vẫn là ông già đầy mánh khóe, chỉ biết xúi giục người khác!”.
Ông ta chắp tay sau lưng, hai mắt già nua, giọng nói to rõ.
“Hơn mười năm trước, Tiêu Ngọc Khanh tôi quả thật không dám ngang tàng như vậy, nhưng ngày hôm nay, tôi có đủ năng lực và can đảm nói ra câu nói này.
Những người ở đây hôm nay, nếu không chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần doanh nghiệp gia tộc cho nhà họ Tiêu thì ai cũng đừng hòng đi!”.
Tiêu Chí Lâm cũng lên tiếng, cười nhạt.
“Mọi người không cần nghĩ tới chuyện tìm cảnh sát, nơi này đã bị chặn sóng, từ trong ra ngoài đều do người nhà họ Tiêu chúng tôi khống chế.
Ba trăm vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Tiêu chúng tôi đã bao vây ở bên ngoài, ai dám bước chân ra ngoài một bước, tôi đảm bảo người đó sẽ không kịp hối hận!”.
Cậu ta nói xong thì vỗ tay, đám đông vệ sĩ mặc vest đen xông vào từ các cửa lớn, những họng súng đen ngòm chĩa vào trong đại sảnh.
“Tiêu Ngọc Khanh, ông có ý gì?”.
Ông cụ nhà họ Tiết nhìn thấy đội hình này, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, hạ thấp giọng nói: “Ông muốn đối địch với cả Kiềm Tây này, muốn đối địch với tất cả nhân vật nổi tiếng ở Kiềm Tây hay sao?”.
“Không sai!”, Tiêu Ngọc Khanh không hề giấu giếm, bình thản gật đầu.
“Hừ!”, ông cụ nhà họ Tiết cười nhạt: “Ông cho rằng chỉ dựa vào số người này của nhà họ Tiêu là có thể khiến tất cả chúng tôi khuất phục sao? Họ Tiêu kia, ông tự đề cao nhà họ Tiêu của ông quá đấy!”.
Ông ta nói xong thì lui về phía sau một bước, một người đàn ông trung niên mặc áo da màu đen đứng ra.
Tướng mạo, thân hình của người đàn ông trung niên không có gì lạ, nhưng hai cánh tay lại to lớn khác thường, ít nhất cũng gấp năm lần người bình thường.
Ông ta vừa đứng ra, những người ở gần đó đều cảm nhận được một luồng khí tức nóng bức.
“Ngô Sư, bắt lão già Tiêu Ngọc Khanh kia lại!”.
Ông cụ nhà họ Tiết chỉ vào Tiêu Ngọc Khanh, người đàn ông rung niên lập tức lao vọt đi, đạo lý bắt giặc phải bắt vua xưa nay đều không lỗi thời.
Ông ta bước ra một chước, thân mình đã sấn đến gần Nhọc Khanh một trượng.
Hai vệ sỉ bên cạnh Ngọc Khanh chưa kịp phản ứng đã bị một chưởng đánh bay.
Mọi người kinh ngạc vô cùng, sức mạnh và tốc độ của người đàn ông trung niên hiển nhiên vượt xa những vệ sĩ mà bọn họ từng gặp trước kia, hoàn toàn nằm ngoài sự nhận biết của bọn họ.
Nhưng Tiêu Ngọc Khanh vẫn đứng vững ở đó, không hề nhúc nhích, trên mặt không hề có chút gì là sợ hãi.
Mặc dù người đàn ông trung niên cảm thấy rất kì lạ, nhưng ông ta chỉ đứng cách Tiêu Ngọc Khanh một trượng, chỉ cần đưa tay ra là có thể khống chế Tiêu Ngọc Khanh, đã không cho phép ông ta nghĩ quá nhiều nữa.
Ông ta đưa một tay ra, hướng về phía cổ Tiêu Ngọc Khanh.
Ngay lúc đó, một bàn tay khác từ bên sườn đánh tới, ông ta cảm thấy gió mạnh ập tới, chỉ đành từ bỏ Tiêu Ngọc Khanh, rút tay về đánh trả.
“Rầm!”.
Danh Sách Chương: