Người giàu có nhất Kiềm Nam là Thẩm Bán Nam liên tục thối râu, cũng không biết là tức giận hay là sợ hãi.
Ánh mắt của Phùng Viễn Chinh thì đã hoàn toàn sa sầm lại.
“Diệp tiên sinh, xem ra chuyện này cậu không phải là không định thương lượng giải quyết với chúng tôi, mà là muốn chống đối chúng tôi đến cùng rồi!”.
“Được, nếu cậu đã muốn như vậy thì tôi sẽ để cậu xem quân át chủ bài thực sự của nhà họ Phùng chúng tôi!”.
“Tiểu Hân, mau đi gọi ông Lí ra đây!”.
Ồng ta quay về phía Phùng Thụy Hân, viên ngọc minh châu của nhà họ Phùng đứng cách đó không xa, trong ánh mắt đã hiện đầy sát khí.
Phùng Thụy Hân nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một cái rồi rảo bước rời đi, tất cả khách khứa đều hồi hộp nín thở, muốn xem nhân vật át chủ bài thực sự của nhà họ Phùng này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Diệp Thiên nghe thấy vậy lập tức dừng động tác lại, mỉm cười nói: “Được, nếu ông đã muốn gọi người thì tôi sẽ đợi ông gọi hết người ra đây, tôi sẽ giải quyết một thể!”.
Phùng Viễn Chinh hừ lên một tiếng, căn bản không hề cho vào đầu câu nói của Diệp Thiên, chỉ cho rằng Diệp Thiên sắp chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm.
Bên trong vườn nhà họ Phùng, Phùng Thụy Hân gõ cửa của một căn nhà gỗ cũ kỹ.
“Ông Lí, ông nội bảo cháu đến mời Ông!.
“Có chuyện gì thế?”.
Bên trọng vọng ra giọng nói vô cùng lạnh lùng, gần như ông ta không muốn quan tâm đến tất cả mọi chuyện.
“Là thế này ạ, đang có một thiếu niên từ tỉnh Xuyên đến làm loạn trong nhà chúng ta, đối phương là võ giả nội gia, đã đánh cho rất nhiều người bị thương rồi, ông nội muốn mời ông ra tay
Bên trong lập tức vọng ra một giọng lạnh lùng: “Nhà họ Phùng các cháu cũng thật sự càng lúc càng vô dụng, đến một thiếu niên cỏn con mà không giải quyết được, còn muốn nhờ ông ra tay!”.
Nói dứt, cánh cửa của căn nhà gỗ mở ra, một người trung niên có tóc mai hai bên bạc trắng xuất hiện trước mặt Phùng Thụy Hân.
Phùng Thụy Hân lập tức cúi đầu xuống, trong lòng đầy tôn kính, người này được nhà họ Phùng bọn họ tôn sùng, trong mấy chục năm nay đều vì có người này trấn giữ nên nhà họ Phùng mới vẫn đứng hiên ngang như vậy.
“Dẫn đường!”.
Người trung niên phất tay áo, Phùng Thụy Hân vội vàng đi lên phía trước chỉ đường.
Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, Phùng Thụy Hân cuối cùng cũng đưa người trung niên đến đại sảnh nhà họ Phùng.
Nhìn thấy người trung niên đến, Phùng Viễn Chinh vui mừng ra mặt, chỉ thẳng vào Diệp Thiên nói: “Anh Lí, thẳng ranh này quá thể hống hách, cậy bản thân có võ công mà đánh cho người nhà họ Phùng và khách quý bị thương, mong anh ra tay trị cho cậu ta một trận, tôi muốn đánh cho cậu ta gãy hết chân tay, sau đó tống vào tù!”.
Tuy Phùng Viễn Chinh tuổi cao, nhưng sự độc ác và vô tình trong lòng ông ta không hề giảm đi, hôm nay Diệp Thiên công khai đánh người nhà họ Phùng, đánh cho Phùng Kim Vinh và người nhà họ Phùng bị thương thì chính là kẻ thù lớn cua nhà họ Phùng, đương nhiên ông ta sẽ không thể nương tay.
ồng Lí khẽ gật đầu, sau đó từ từ bước về phía Diệp Thiên, ánh mắt không chút cảm xúc.
Tại đây có hình ảnh
.
Danh Sách Chương: