Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1905

“Hừ!”

Nhìn thấy Diệp Thiên liên tục lao đến không ngừng, điên cuồng tấn công, ông ta cảm giác thân phận hoàng cấp của mình như bị khiêu khích vậy.

Khi Diệp Thiên lại lao đến lần nữa, ông ta vung tay, bàn tay màu lam khổng lồ đè xuống từ bên cạnh, đánh vào vai Diệp Thiên.

“Ầm!”

Diệp Thiên bị đánh rơi mạnh xuống biển, kéo ngang mặt nước hơn mười trượng, Cận Vô Trần không hề dừng tay, chợt loé lên xuyên qua không gian, ngón tay ông ta đã ấn vào trên ngực Diệp Thiên.

“Chỉ Thương!”

Cận Vô Trần nhẹ nhàng thốt ra, trên ngón tay ông ta, năng lượng bùng phát tựa như một sợi dây thun kéo căng rồi co lại, sức mạnh bùng phát đó trong thoáng chốc đã đánh bay Diệp Thiên trên mặt nước về phía xa.

Diệp Thiên ho ra máu, bàn chân liên tục giẫm trên mặt nước. Mỗi một bước giẫm xuống đều tạo thanh dấu chân khổng lồ, cậu bị một chiêu này đánh bay đến bến tàu, lúc này mới dừng lại, trên ngực trái cậu đã có một dấu tay nhìn thấy rõ.

“Sảng khoái!”

Mặc dù cậu bị Cận Vô Trần đánh lui vô số lần, nhưng trong mắt cậu, chiến ý vẫn luôn dâng trào, không hề sợ hãi, sức mạnh trên người vẫn như cũ được kích động đến đỉnh cao.

Cậu đang định quay về lần nữa thì tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, lại truyền đến từ phía sau.

“Đầu gỗ, đừng đánh nữa!”

Đây là âm thanh của phụ nữ, nghe thấy âm thanh này, bước chân Diệp Thiên chợt dừng lại, chầm chậm quay đầu.

Kỷ Nhược Tuyết đang đứng trên du thuyền cùng với mấy người Nguỵ Phó, bên cạnh cô ấy lại là ánh mắt ngấn lệ của Nhậm Uyển Doanh.

Cơ thể Kỷ Nhược Tuyết run rẩy, nước mắt đọng lại trên gương mặt mềm mại xinh đẹp, không ngừng khóc gào gọi Diệp Thiên.

“Đừng đánh nữa, anh sẽ chết mất, tôi không muốn anh chết, anh chết rồi, tôi làm sao sống tiếp?”

Cô ấy khóc đến xé lòng, van xin tột độ, gần như mất đi toàn bộ sức lực.

Ánh mắt Diệp Thiên tập trung, đột nhiên dừng động tác, cứ như vậy ngơ ngẩn đứng tại chỗ, trong đầu chợt hiện lên từng cảnh tượng khi đến Cảng Đảo.

Sở dĩ cậu đến Cảng Đảo là vì muốn tìm kiếm sự yên tĩnh và bình lặng, trải nghiệm sự bình thường, tìm được cơ hội để thần năng đột phá đến cảnh giới phá nguyên, để bản thân đạt đến tầm cao hoàn toàn mới.

Nhưng đến đây được một tháng, cậu cảm giác được tu vi cảnh giới của bản thân không những chưa từng tiến bộ, mà trái lại dấu hiệu phục hồi cũng rất mờ nhạt.

Nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Kỷ Nhược Tuyết, với cả vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Nhậm Uyển Doanh, trong lòng cậu đột nhiên hiểu ra chút ít, trong đầu hiện ra cảnh tượng hai cô gái ấy lại gần mình nhưng cậu lại nhẫn tâm từ chối.

“Thì ra, trước giờ đều đi nhầm đường rồi sao?”

Cậu cười tự giễu.

“Mình vì tiến vào cảnh giới phá nguyên nên mới cố ý đến Cảng Đảo cắt đứt qua lại hoàn toàn với bạn bè, người thân, muốn làm một người bình thường, đối mặt với việc Nhậm Uyển Doanh tiếp cận, mình lại lựa chọn cự tuyệt, Kỷ Nhược Tuyết xuất hiện, mình vẫn che giấu thân phận bản thân với người khác, tất thảy mọi thứ, đều là do mình cố ý tạo ra, chứ không tự nhiên mà có, không phải thuận theo tâm ý!”

Cậu khẽ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK