“Diệp Thiên, vừa rồi bọn tôi nhắc tới ‘Diệp tiên sinh’ anh không tò mò sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, đôi mắt đẹp long lanh, ánh lên vẻ giảo quyệt.
Cô ta cố ý hỏi Diệp Thiên, hi vọng có thể biết được sự tồn tại đỉnh cao, sở hữu cả quyền thế lẫn tiền tài như vậy có vị trí thế nào trong lòng Diệp Thiên.
Cô ta muốn cho Diệp Thiên biết, trên đời này, chỉ có người tài giỏi nắm tiền tài và các mối quan hệ trong tay như Diệp tiên sinh mới có thể xem nhẹ mọi thứ, ngạo nghễ thiên hạ.
Nghe Tiếu Văn Nguyệt hỏi, Sở Thần Quang, cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh cùng quay sang nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên cầm ly rượu trong tay,
một tay mân mê chiếc máy thông minh trị giá khoảng nghìn tệ, khẽ lắc đầu.
“Diệp tiên sinh?”.
Vẻ mặt cậu hơi kỳ quái, trong lòng cười thầm.
Không ngờ lại có người hỏi cậu có tò mò về bản thân không.
Đây chẳng phải đồng nghĩa bảo cậu tự đánh giá mình à?
Nghĩ tới Cố Giai Lệ vẫn đang ở bên, Diệp Thiên không để lộ bất cứ manh mối nào, chỉ khẽ lắc đầu.
“Tôi không hề tò mò về người được gọi là Diệp tiên sinh này, cũng không thấy người đó có gì giỏi giang!”.
Cậu nhún vai: “Những gì các cô nghe được là thành tích của anh ta, sự mạnh mẽ của anh ta, nhưng anh ta cũng chẳng có gì khác người bình thường.
Trước khi đạt được những thứ đó, chẳng phải anh ta cũng phải trải
qua những khó khăn mà mọi người không thể tưởng tượng hay sao?”.
“Anh ta cũng giống với những người khác, có mục tiêu của mình, có những việc mà anh ta muốn đạt được, cho nên theo tôi thấy, anh ta không có gì đáng để tôi ngưỡng mộ!”
Diệp Thiên nói một cách tự nhiên, trôi chảy, không qua suy nghĩ cân nhắc gì, ba người ở bên cạnh nghe mà sững sờ.
Một lúc lâu sau, Sở Thần Quang mới đẩy gọng kính, khóe miệng mang ý cười khó hiểu.
“Cậu đúng là dí dỏm, lại cho rằng Diệp tiên sinh trấn áp Xuyên Bắc, hiệu lệnh các ông trùm không khác gì với người bình thường.
Nêu để người khác nghe thấy lời này, không chừng họ sẽ cười ra tiếng mất!”
Giọng điệu cậu ta bình tĩnh, không hề cố tình tỏ ra kì quái, nhưng bất kì ai cũng có thể nhận ra được sự trào
phúng trong lời nói của cậu ta.
Đùa sao? Diệp tiên sinh xưng vương ở Xuyên Bắc, vô số nhân vật tai to mặt lớn đều nghe lời anh ta răm rắp.
Nhân vật như vậy lại giống người bình thường được sao?
Còn cái gì mà cũng có mục tiêu, cũng có điều theo đuổi, đúng là quan điểm của thằng ngu.
Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, trong lòng không ngừng lắc đầu.
Cô ta vốn cho rằng Diệp Thiên nghe đến nhân vật máu mặt đứng đầu Xuyên Bắc như Diệp tiên sinh sẽ xúc động, sẽ có nhận thức nhất định về sự quan trọng của tiền tài và quyền thế.
Nhưng không ngờ Diệp Thiên vẫn giống như tên ngốc mất não, không chỉ đánh giá Diệp tiên sinh giống người bình thường, mà còn nói là không hề ngưỡng mộ Diệp tiên sinh.
Theo bọn họ thấy, cách nói này vô cùng ngu xuẩn, không biết tự lượng
sức, tỏ vè ta đây.
“Diệp Thiên, anh thật sự nghĩ như vậy sao? Anh cảm thấy những ông lớn ủng hộ ‘Diệp tiên sinh’ nghe được cách nghĩ của anh sẽ thấy thế nào?”
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, thật sự cảm thấy bực bội và bất lực.
Một học sinh cấp ba bình thường nói rằng mình không ngưỡng mộ nhân vật máu mặt ở Xuyên Bắc, thế còn không phải ngu xuẩn vô tri, tự nhận thanh cao thì là gì?.
Danh Sách Chương: