Chương 2296
Sa mạc Bắc Phi ngày hôm nay đã bị Diệp Thiên làm cho chấn động. Không ai ngờ, Diệp Thiên lại mạnh tới như vậy.
Với thân phận người bình thường, một địch bốn, phá vỡ cả thần thông của người tu tiên, trong giới võ thuật chỉ có một người, thiên hạ vô song, đó là đế vương bất bại!”
Long Định Thiên khẽ lầm bầm, đôi mắt dao động.
“Năm xưa Thiên Cơ Lâu đã đặt cho cậu ấy biệt hiệu này có lẽ không ngờ rằng lại xuất hiện tình huống như thế này thật. Giờ xem ra danh hiệu này quá chính xác!”
Ông ấy khẽ lắc đầu và thầm cảm thán.
Sự thắng bại của trận đấu ngày hôm nay đã không còn quan trọng nữa. Sự thể hiện của Diệp Thiên đã đủ để thay đổi lịch sử võ thuật hàng ngàn năm rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên một người với cơ thể bình thường có thể gân chấn động người tu tiên ở tiểu thế giới. Bất luận thắng bại ra sao thì điều này cũng sẽ được ghi vào sử sách.
Thi Trảm Nguyên đứng im trong không gian, đôi mắt nhìn Diệp Thiên với vẻ lẫm liệt.
Ông ấy bỗng nhớ lại mấy ngày trước về biểu cảm của Thi Tú Vân khi nhắc tới Diệp Thiên. Ngoài tình yêu thương của người mẹ dành cho con trai ra thì còn là niềm tự hào khó có thể nói nên lời.
Khi đó, ông ấy chỉ khịt mũi với niềm tự hào đó và cảm thấy đứa con trai được sinh ra với một người đàn ông bình thường thì lấy gì mà tự hào?
Nhưng giờ xem ra, cuối cùng ông ấy cũng hiểu ra, có những người dù là xuất thân bình thường, thậm chí là xuất thân ở tầng dưới của xã hội nhưng cũng có thể đứng ngang hang với những kẻ mạnh. Và Diệp Thiên là một kẻ yêu nghiệt như vậy.
“Các vị, cùng ra tay đi, dồn toàn lực giết chết kẻ này!”
Đúng lúc những người khác đang cảm thán thì Lạc Thiên Long đột nhiên cao giọng hét lớn khiến đám đông bừng tỉnh.
Lạc Thiên Long nhìn chăm chăm DIệp Thiên với sát ý hừng hực. Gần chục năm rồi ông ta chưa có lại cảm giác đó.
Biểu hiện của Diệp Thiên thực sự đã khiến Lạc Thiên Long quá bất ngờ. Với tu vi hiện tại của Diệp Thiên mà ở trong Long Tượng Tông thì có thể xếp vào top 5 rồi, và không hề yếu hơn bất kỳ người nào luyện thần thông của Long Tượng Tông.
Một thiên tài như vậy, sở hữu tiềm lực như thế nào thì ông ta là người rõ nhất. Nếu hôm nay không giết chết Diệp Thiên ở đây, để Diệp Thiên phát triển hơn nữa thì dù Long Tượng Tông không sợ thì đó cũng sẽ là mối họa và sự phiền phức cực lớn đối với bản thân Lạc Thiên Long.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Việc chém giết trong thế giới tu tiên không còn là điều gì mới mẻ.
“Cùng ra tay đi, không cần giữ!”
Vạn Quy Nông cùng sầm mặt và gằn giọng: “Hôm nay dù có dùng hết thần thông thì cũng phải khiến cậu ta bỏ mạng tại đây!”
Tu Kiệt Khải và Dương Vân Hận nhìn nhau sau đó nhìn Thi Trảm Nguyên với vẻ mặt bất định phía sau. Bọn họ thấy Thi Trảm Nguyên không có động tĩnh gì thì mới gật đầu, điều động toàn bộ chân lực tới mức đỉnh điểm và dự định tấn công một trận lôi đình.
Diệp Thiên đối diện với bốn người cảnh giới truyền thuyết thì chỉ giơ tay phải lên. Giữa năm ngó tay đột nhiên bùng lên những ngọn lửa, nhiệt độ lập tức tăng cao và lưỡi lửa phóng vọt lên trời.