Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều biết rõ, trong bốn tỉnh dưới sự quản hạt của quân khu Thành Môn chỉ có một vị Đại tướng, đó là thống soái tối cao của quân khu Thành Môn - Lương Long Đình.





Năm nay Lương Long Đình khoảng năm mươi tuổi, nhìn bề ngoài lại giống như một người đứng tuổi, dáng người thẳng tắp, giữa mi mày hiện rõ uy phong của một người thống soái.






Nhìn thấy Tiêu Trường Hà đi đến, Lương Long Đình vội vàng bắt tay vị cựu thống soái quân đội này, vẻ mặt tươi cười.





“Ông Tiêu, ông đừng nói vậy, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, chúng tôi là hậu bối đương nhiên phải đến chứ!”.





Mặc dù ông ta ngồi trên cao, phụ trách quản lý việc quân sự của bốn tỉnh, nhưng vẫn rất tôn kính vị thống soái tiền bối Tiêu Trường Hà này, khiến Tiêu Trường Hà vô cùng ngạc nhiên.








Lương Long Đình hàn huyên mấy câu với Tiêu Trường Hà, sau đó quay sang nhìn Diệp Thiên đang đứng ở đại sảnh phía trước.





Mi mày ông ta thoáng qua vẻ nghiêm túc, bước nhanh đến.





“Ngưỡng mộ uy danh của giáo quan Diệp đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt”.





Vị thống soái tối cao của quân khu Thành Môn đứng ở trước mặt Diệp Thiên, cực kì khách sáo nói.





“Đại tướng Lương quá lời rồi”.





Diệp Thiên nở nụ cười, nhưng cũng chỉ thoáng qua. Hai người giống như không có khoảng cách về thân phận địa vị, chỉ như những người bạn cũ gặp nhau, khiến những người xung quanh cảm thấy thật kì diệu.





Lương Long Đình không có vẻ gì là không vui, ngược lại vừa gặp như đã thân quen với Diệp Thiên, ngồi xuống đại sảnh đón khách của nhà họ Tiêu. Những vị tướng lĩnh khác cũng ngồi ở xung quanh, trò chuyện vui vẻ với nhau.





Trong thời gian ngắn, cả đại sảnh giống như chỉ có sáu người tồn tại, những người khác đều trở thành phông nền.





Ánh mắt Tô Mộ Nhu không ngừng dao động. Nhìn Diệp Thiên nói chuyện ngang hàng với đại thống lĩnh phụ trách quản lý việc quân sự của bốn tỉnh, cuối cùng cô ta cũng hiểu, những người được gọi là viên ngọc của gia tộc, cậu ấm nhà giàu như bọn họ ở trước mặt Diệp Thiên chỉ như những chú hề nhảy nhót mà thôi.





Chẳng trách lúc nhà họ Lạc và nhà họ Hứa sắp tìm tới cửa, Diệp Thiên lại hùng hồn nói một mình cậu sẽ gánh vác.





Tiêu Trường Hà đứng ở một bên, trong lòng mừng rỡ điên cuồng, chỉ muốn cười lớn ba tiếng.





Từ khi nhà họ Tiêu ông ta đặt chân ở tỉnh Vân tới bây giờ đã trải qua hơn bốn mươi năm lịch sử, nhưng trong những năm này, nhân vật nổi bật nhất cũng chỉ có người như Tô Mộ Nhu dẫn dắt doanh nghiệp nhà họ Tiêu dần dần bước lên cao mà thôi, chưa từng có nhân vật lớn long trời lở đất nào.





Bây giờ, đứa con nuôi của Tiêu Hà con gái ông ta lại bay cao tận trời, ngự trị trên không, khiến ông ta không khỏi thổn thức.



Tuy Diệp Thiên không phải họ Tiêu, nhưng cũng xem là một nửa người nhà họ Tiêu. Cuối cùng nhà họ Tiêu cũng đã xuất hiện một con rồng chân chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK