“Thành tựu trong tương lai của cậu ấy gần như liếc mắt qua là có thế thấy ngay được, những gì con cần, cậu ấy không thể cho con đâu”.
Tiếu Văn Nguyệt ngơ ngẩn cả người, Hà Tuệ Mẫn kéo tay cô ta, dịu dàng nói: “Nguyệt Nguyệt, đương nhiên mẹ không phản đối con có người con thích, nhưng nói thật, mẹ cảm thấy con và Tiểu Thiên sẽ chẳng đi đến đâu
“Sau này con sẽ có vò số
thanh niên xuất sắc theo đuổi, giống như anh Thần Quang của con vậy.
Mà trong số những thanh niên xuất sắc này, Tiểu Thiên quả thật rất nhỏ bé.
Cho dù con thật sự cố chấp muốn ở bên cậu ấy, sau này cũng chỉ mang lại đau khổ vò tận cho người kia mà thôi”.
Xưa nay Tiếu Văn Nguyệt chưa từng cho rằng Hà Tuệ Mẫn sẽ nói những chuyện này với cô ta.
Trước đây, cô ta chỉ xem Hà Tuệ Mẫn là một người mẹ dịu dàng dễ tính, có thế giúp đỡ bố trong sự nghiệp, nhưng không ngờ Hà Tuệ Mẫn lại đầy trí tuệ, có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy.
Bây giờ cô ta mời hiểu,
vì sao bố Tiếu Lâm tung hoành thương trường nhưng vẫn kính nể Hà Tuệ Mẫn, địa vị trong gia đình thậm chí còn thấp hơn Hà Tuệ Mẫn.
“Nguyệt Nguyệt, mẹ không có ý nói Tiểu Thiên không tốt, chỉ là cậu ấy không hợp với con.
Sau này cậu ấy không thể đưa con đứng dưới ánh đèn rực rỡ, càng không đủ năng lực để chắn gió che mưa cho con”.
“Người con cần là thanh niên xuất sắc như Thần Quang!”.
Hà Tuệ Mẫn thầm thở dài.
Bà ấy đã sớm nhìn ra đặc điểm trên người Diệp Thiên, tính cách
của Diệp Thiên hoàn toàn không hòa hợp với xã hội này, như vậy Diệp Thiên sẽ khó mà có chỗ đứng trong giới kinh doanh.
Thành tích của Diệp Thiên ở trường học cũng không có gì nổi bật, thậm chí còn hay vắng mặt trong tiết học, kì thi tháng trước cũng không tham gia, như vậy thì cơ hội Diệp Thiên theo chính trị gần như bằng không.
Nếu thật sự tính đâu ra đấy thì Diệp Thiên cũng chỉ có con đường nhập ngũ làm lính mà thôi.
Nhưng với tính cách kiêu ngạo, không biết hòa hợp của Diệp Thiên, cho dù nhập ngũ cũng không thể xây dựng quan
hệ tốt với người xung quanh, càng không biết giao thiệp với cấp trên, e rằng làm nửa đời người cũng chỉ đến binh nhất, làm sao có thể bảo đảm hạnh phúc cho Tiếu Văn Nguyệt?
Giới kinh doanh, giới chính trị hay quân đội, Diệp Thiên đều không có tài năng nào có thể sử dụng được, đồng nghĩa đã cắt đứt tiền đồ.
Đứa con rể như vậy đừng nói là Tiếu Lâm không xem trọng, ngay cả bà ấy cũng sẽ không đông ý.
Cậu làm sao xứng đôi với cô chủ nhà họ Tiếu – Tiếu Văn Nguyệt được chứ?
Bà ấy không muốn nhìn thấy con gái mình sau này phải chịu
khổ cùng với Diệp Thiên, lại còn bị người ta khinh thường.
“Phù!”.
Tiếu Văn Nguyệt thở ra một hơi.
Cho đến bây giờ, trừ bản lĩnh của Diệp Thiên ra, điều khiến cô ta rung động nhất là tài đàn piano của Diệp Thiên.
Trình độ của cậu đủ để xếp vào hàng đỉnh cao quốc tế, nhưng cho dù Diệp Thiên lấy đó làm phương hướng phát triển thì cuối cùng cũng chỉ trở thành nhà soạn nhạc lừng danh quốc tế mà thôi, vẫn còn thua kém tiêu chuẩn chồng sắp cưới của cò ta nhiều lắm.
Cò ta ngây ra trong chốc lát, vết nước mắt trên mặt khô lại, tâm trạng của cô ta cũng hoàn toàn bình phục trở lại.
“Mẹ, lời mẹ nói, con đều đã nhớ rõ!”.
“Mẹ yên tâm, con biết sau này con nên làm gì rồi”.
Danh Sách Chương: