Diệp Thiên đi cũng gần một tháng rồi, trong thời gian này, Tiếu Văn Nguyệt như biến thành một con người khác, cả ngày thẫn thờ, chốc chốc lại ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lí Tinh Tinh không hiểu, rốt cuộc là ngyên nhân gì đã khiến Tiếu Văn Nguyệt trở nên như thế, thậm chí Sở Thần Quang hẹn cô ta mấy lần, cô ta cũng tìm mọi lý do để từ chối, cứ như nhất thời tuyệt giao với thê giới bên ngoài vậy.
Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt vẫn như mấy ngày trước, ngồi ngây người nhìn ra cửa sổ, giáo viên đang giảng bài trên bục, cô ta hoàn toàn không hề chú ý.
Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh thấy thế, thực sự không thể nhìn được nữa, thì thầm nói: “Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc
dạo này cậu làm sao thế?”.
“Mình cảm giác từ sau hôm mà Diệp Thiên rời đi, cậu cứ như người mất hồn vậy?”
Cô ta thực sự không hiểu, một hot girl hăng hái, có phong thái cao ngạo bây giờ dường như biến thành một cô gái bình thường đa sầu đa cảm.
“Anh ta đi rồi à?”.
Tiểu Văn Nguyệt như tỉnh lại trong cơn mơ, cô ta dừng một lúc rồi lí nhí nói: “Tinh Tinh, anh ta sẽ về, đúng chứ?”.
Lí Tinh Tinh buông thõng tay, lắc đầu dứt khoát: “Tên đó làm việc cứ kỳ quái sao ấy, toàn làm theo ý mình, độc đoán, ai mà biết được anh ta đi làm cái gì rồi, đã nừa tháng rồi không nhìn thấy bóng dáng đâu!”.
“Giai Lệ bây giờ đã đến Công ty giải trí Thiên Phú báo danh, bắt đầu con đường nghệ thuật, còn cậu, cả
ngày cứ mơ mơ hồ hồ, như người thần kinh, mình chỉ có hai người bạn thân thôi, đều bị Diệp Thiên đó làm cho thay đổi, tớ thật không hiểu, tên Diệp Thiên đó có gì tốt chứ?”.
“Ngoài việc có thể đánh đấm, thì kiêu căng ngạo mạn, không sợ ai, cảm giác như không coi ai ra gì, đến cả anh Thần Quang cũng đánh, người như thê cũng đáng để cậu quan tâm à?”
Nói một tràng xong, Lí Tinh Tinh đột nhiên ngưng lại, ánh mắt khó tin nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, không phải cậu thích Diệp Thiên rồi đấy chứ?”.
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.
com
Tiếu Văn Nguyệt nghe câu hỏi đó, vẻ mặt có chút hoảng loạn, vội vàng lắc đầu.
“Cậu nghĩ cái gì thế, chỉ là anh ta cứu mình hai lần, mà mình vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn anh ta hẳn hoi, trong lòng cảm thấy áy náy, cái gì mà
Thiên chứ?
Giờ giải lao buổi chiều, Tiếu Văn Nguyệt lại đến trước cửa lớp A4 như mọi ngày.
Chiếc bàn của Diệp Thiên vẫn trống không, sự mong ngóng trong lòng cô ta chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.
Cố Giai Lệ đã không đi học ở trường nữa, dốc toàn tâm toàn lực vào mơ ước trở thành ca sĩ, Tiếu Văn Nguyệt không chào hỏi ai, chỉ đứng ngập ngừng ở ngoài lớp A4 một lúc, đang định rời đi thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành đang tiến về phía cô ta.
“Em này, xin hỏi có phải Diệp Thiên học ở lớp này không?”.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.
č0m
Người phụ nữ đó khoảng chừng 24, 25 tuổi, tướng mạo thanh thoát, tóc ngắn, mặc một bộ đồ da trông rất già dặn, trong sự hoang dại lại có đôi
nét quyến rũ, rất nhiều nam sinh xung quanh nhìn không rời mắt.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, gật đầu, chân mày hơi cau lại, nhìn những món đồ trên người cô gái này, cái nào cũng là thương hiệu thời trang thịnh hành nhất hiện nay, hơn nữa phối đồ đẹp, trông rất quý phái, vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, cô ta lấy làm lạ, sao Diệp Thiên lại quen biết một người phụ nữ như vậy chứ?
Danh Sách Chương: