Chương 2328
“Ầm!
Ông ta không kịp cả phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm trong không gian. Vùng ngực ông ta bị lõm xuống bởi một chưởng ấn và hiện rõ cả hình bàn tay.
“Phụt!”
Máu tươi phun ra, đôi mắt ông ta dần mất hồn và ngã bụp xuống đất.
“Cái gì?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Long Đạo Huyền hồn bay phách tán. Cậu ta tưởng rằng ít nhất Long Tịnh có thể chặn được Diệp Thiên một lúc. Nào ngờ, ông ta lại bị giết chết chỉ bằng vài giây.
Đến ngay cả Hoa Lộng Ảnh, Hoa Vô Đạo cũng thất kinh. Lần này Diệp Thiên trở về, thực lực có vẻ như còn càng khủng khiếp hơn nữa.
“Tôi nói rồi, anh không đi nổi đâu!”
Long Đạo Huyền đã lao ra ngoài cửa nhà họ Hoa nhưng giọng nói của Diệp Thiên thì cứ như ma âm quấn lấy bên tai cậu ta.
Diệp Thiên vươn năm ngón tay rồi bóp về hướng Long Đạo Huyền đang đứng.
“Rắc rắc!”
Âm thanh răng rắc vang lên. Cơ thể Long Đạo Huyền nhanh chóng trở nên biến dạng, mỗi một đốt xương, mạch máu đều bị ép tới vỡ nát trong không gian. Cuối cùng tạo thành một vung máu và đổ ra đất.
Cậu chủ nhà họ Long được mệnh danh là bá đạo thiên hạ đã chết như vậy.
Rồng cũng có vẩy ngược, động vào đó là sẽ chết. Trại tập trung chiến thần động vào Hoa Lộng Ảnh đã bị Diệp Thiên tiêu diệt hoàn tàan. Còn Long Đạo Huyền cũng đã đi theo vết xe đổ của bọn họ.
Giết chết Long Đạo Huyền khiến cho những người tùy tùng đi theo của nhà họ Long sợ tới mức mặt cắt không ra hạt máu bèn bỏ chạy tán loạn mặc kệ tất cả. Diệp Thiên vẫn bình tĩnh giống như làm một chuyện chẳng bõ bàn tới.
Cậu khẽ quay người nhìn Hoa Lộng Ảnh với ánh mắt dịu dàng.
“Tiểu Ảnh, xin lỗi!”
“Anh trở về rồi!”
Sự trở về của Diệp Thiên khiến cho tất cả người nhà họ Hoa đều ngạc nhiên, nhất là việc Diệp Thiên giết chết một kẻ hoàng cấp chỉ trong vài giây càng khiến cho ông cụ Hoa và Hoa Vô Đạo hiểu hơn về thực lực của cậu. Cuối cùng thì bọn họ cũng biết tại sao cậu được gọi là người số một đương thế.
Lúc này, Diệp Thiên chỉ còn lại biểu cảm dịu dàng nhìn Hoa Lộng Ảnh với vẻ cưng nựng vì đã lâu không gặp.
“Tiểu Ảnh, anh xin lỗi!”
“Anh trở về rồi!”
Câu nói xin lỗi, Diệp Thiên đã đợi hơn bảy ngày rồi. Cậu biết rất rõ, khi
mình còn ngủ say dưới đáy biển Thái Bình Dương thì Hoa Lộng Ảnh đã phải chịu rất nhiều uất ức và sự bàng hoàng. Trước đó cô còn bị người của trại tập trung chiến thần bắt đi cũng vì cậu.
Giờ đây, cậu đã trở về rồi. Cô gái đã hứa sẽ ở bên cậu trọn đời, thật sự cậu đã khiến cô ấy phải chịu thiệt quá nhiều.
Hoa Lộng Ảnh rưng rưng nước mắt. “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”