Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2388

Cậu ta không ngờ Hứa Xương Bình đã đích thân đứng ra hòa giải mâu thuẫn giữa hai người, nhưng Diệp Thiên lại không hề nhân nhượng, vẫn yêu cầu cậu ta quỳ xuống xin lỗi, đây cũng giống như tát thẳng một bạt tai vào mặt nhà họ Hứa.

Nhân Nhân ở cạnh trợn to hai mắt, bất lực nhìn Diệp Thiên.

Nếu là người khác, nhất định sẽ nghe lời Hứa Xương Bình mà nhượng bộ, nhưng Diệp Thiên lại giống như một kẻ ngốc, không những không cảm kích, thậm chí còn nằng nặc đòi Hứa Bác Nhiên phải quỳ xuống xin lỗi.

Hứa Xương Bình là người đứng đầu của một gia tộc lớn, có bản lĩnh phi thường, ông ta sẽ không bao giờ do dự chuyện sinh sát, Diệp Thiên đúng là đang tự tìm cái chết mà.

“Cậu nhóc, đừng có mà không biết điều!”

Quả nhiên, sắc mặt của Hứa Xương Bình đã thay đổi, sự lạnh lùng tràn ngập trong mắt ông ta.

“Tôi đã cho cậu mặt mũi rồi, vậy mà cậu vẫn không biết tốt xấu, hay là cậu cho rằng nhà họ Hứa tôi không biết giận?”

Diệp Thiên buông hai tay, cười nhẹ nói.

“Ông mới nói một câu rất tốt, kiêu ngạo cần phải có bản lĩnh, lời nói ra thì phải trả giá!”

“Hứa Bác Nhiên lúc trước bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ không cho tôi rời khỏi Kim Lăng, vậy nên anh ta phải trả giá cho câu nói đó!”

“Tôi vừa mới kêu anh ta quỳ xuống xin lỗi mà ông đã như vậy rồi, người không biết điều là ông đó!”

Trong mắt Hứa Xương Bình hiện lên vẻ lạnh lẽo, đang định tức giận, nhưng Diệp Thiên lại vẫy tay một cái.

“Ông không cần phí lời với tôi nữa, tôi đã nói rồi, muốn chuyện này kết thúc thì Hứa Bác Nhiên phải quỳ xuống xin lỗi!”

“Nếu như quá thời gian, ông có thể bảo con trai ông sinh thêm cho ông một đứa cháu nữa là được!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên trở nên sắc bén, một luồng sát ý lạnh như băng đột nhiên lan tràn sang đến mọi người xung quanh, tất cả đều cảm thấy nhiệt độ giảm mạnh, không khỏi rùng mình, ngay cả Hứa Xương Bình cũng thế, nắm tay run lẩy bẩy, như thể không thể cầm nổi gậy đến nơi vậy! Còn ở phía trước bục hành lễ, Lâm Hiểu Nguyễn đang ủ rũ dường như đã cảm nhận được gì đó, hơi nghiêng đầu.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô đột nhiên cứng đờ, hết sức ngỡ ngàng!

Lâm Hiểu Nguyễn đang ủ rũ suy nghĩ về việc liên hôn cho gia tộc, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng huyên náo, lúc này cô mới quay đầu nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy, vẻ mặt của cô lập tức đông cứng lại.

Mắt cô mở to, không sao tin được, nhìn chằm chằm vào một phía của đám đông, nói chính xác thì cô đang nhìn người mà mình lúc nào cũng mơ được gặp lại, nhưng không thể ngờ ở Học viện nghệ thuật Kim Lăng này, cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm quen thuộc đó.

“Là cậu ấy?”

Cô khẽ lẩm bẩm, giọng nói hơi run, cô còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau nhiều lần xác nhận, cô mới nhận ra đó không phải là ảo giác, người lúc này đang ngồi ở kia vẫn giữ phong thái lãnh đạm đó.

“Tiểu Nguyễn, em xem Cố Giai Lệ đã lên sân khấu rồi, hoạt động sẽ sắp bắt đầu nhanh thôi!”

Bên cạnh Lâm Hiểu Nguyễn là một ngự tỷ lạnh lùng, cô ta nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK