Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 671: Lời của tôi chính là quy tắc

“Cô nên trả thù lao rồi!”

Câu này của Diệp Thiên trực tiếp khiến mấy lời phía sau của Tần Đông Tuyết nghẹn ứ ở cổ họng.

Vốn dĩ cô ấy định giới thiệu Diệp Thiên một phen, dù sao mọi người ở đây đều là nhân vật có danh tiếng của Đảo Kho Báu, cho dù Lâm Tường là bảo vệ thì ở Bảo Đạo cũng là người ai ai cũng biết, rất có danh tiếng.

Diệp Thiên cứu cô ấy, cô ấy định giới thiệu Diệp Thiên để sau này Diệp Thiên có đến Đảo Kho Báu cũng có thể thuận tiện hơn, ai ngờ Diệp Thiên lại không hề cảm kích, một câu nói khiến lời tiếp theo của cô ấy đều nghẹn trong họng.

Cô ấy tức giận trong lòng, mà những người khác bên cạnh cũng khẽ thay đổi biểu cảm, vẻ mặt cũng không tốt.

Câu này của Diệp Thiên đã đắc tội quá nhiều người rồi!

Nhất là Hoàng Hàm Vũ, ánh mắt cậu ta u ám, có chút lạnh lùng.

Cậu ta thân là người thừa kế hàng đầu của nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu, ở Đảo Kho Báu cũng thật sự là nhân vật của công chúng, từng lời nói hành động đều có vô số paparazzi đi theo chụp, giơ tay nhấc chân đều sẽ xuất hiện trên tạp chí.

Theo cậu ta thấy, Tần Đông Tuyết giới thiệu cậu ta với Diệp Thiên là đã nể mặt mũi Diệp Thiên lắm rồi, nhưng Diệp Thiên lại không hề cảm kích, nói gì mà không có hứng thú muốn biết bọn họ là ai, lời nói ngông cuồng như vậy cho dù có tìm khắp nơi ở Đảo Kho Báu cũng không mấy người dám nói như vậy với Hoàng Hàm Vũ cậu ta.

Cậu ta nhìn Diệp Thiên, tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Tần Đông Tuyết.

“Tôi không biết anh là người nào, nhưng anh đã cứu Đông Tuyết, muốn bao nhiêu tiền thì cậu đây sẽ đưa cho anh!”

“Để xe của anh lại đây, sau khi chuyện thành công tôi lại đền cho anh gấp đôi giá tiền, rồi bo thêm cho anh năm triệu!”

Giọng điệu Hoàng Hàm Vũ không hề khách khí chút nào, hoàn toàn coi Diệp Thiên là một người tài xế. Trong mắt cậu ta, Diệp Thiên cũng chỉ có vai trò như vậy, chẳng có gì mà tiền không giải quyết được cả!

“Người giao dịch với tôi là cô ấy, cô ấy trả thù lao là được, giao dịch của anh, tôi không hứng thú!”

Cậu ta vốn cho rằng, Diệp Thiên sẽ hài lòng đồng ý, ai ngờ, vẻ mặt của cậu lại lạnh nhạt, ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn, đối với yêu cầu giao dịch mà đối phương đề xuất thì cũng hoàn toàn không quan tâm.

“Anh nói cái gì?”

Ánh mắt Hoàng Hàm Vũ hơi co lại, tức giận đùng đùng.

Vốn dĩ một công tử nhà thế gia Đảo Kho Báu như cậu ta chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, là vì có thể khiến Tần Đông Tuyết nhìn thấy được sự “thật lòng” của mình, lại càng vì tương lai có thể thành công cưới được Tần Đông Tuyết, có được tài sản cả chục tỷ của nhà họ Tần.

Sau khi đến nơi này, vốn dĩ cậu ta đã thuê hơn hai mươi người, mọi thứ sẽ thuận lợi, ai ngờ, đầu tiên là sa mạc mùa hè nóng bức, rồi thêm bão cát xuất hiện, khiến cậu ta hoàn toàn cảm nhận được thế nào là tự nhiên tàn khốc.

Cậu ta đã tức giận trong lòng rồi, bây giờ thái độ Diệp Thiên lạnh nhạt, hoàn toàn khiến cậu ta bùng nổ.

“Anh nói cái gì?”

Cậu ta tiến lên một bước, tức giận nhìn Diệp Thiên.

“Anh có biết, tôi là ai không? Nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu, anh biết được bao nhiêu? Anh lại dám nói lời này với tôi?”

“Tôi nói cho anh biết, Hoàng Hàm Vũ tôi chủ động tìm anh, là đã xem trọng anh, anh lại còn bày ra bộ dạng kiêu ngạo, anh nghĩ mình là ai chứ?”

“Có phải anh nghĩ rằng, trùng hợp cứu được Đông Tuyết là có thể ở đây vểnh mũi lên mặt với tôi sao?”

“Anh có tin, chỉ cần một câu nói của tôi thì chiếc xe này của anh cũng không đi được, một đồng cũng không lấy được đấy có biết không?”

Thái độ Hàng Hàm Vũ hung hãn, cậu ta nheo mắt có chút nguy hiểm.

Mặc dù Diệp Thiên đã đưa Tần Đông Tuyết trở về, nhưng người ở đây gần như đều là người của cậu ta, tuy ở trong sa mạc này, họ đã tổn thất vài người nhưng cũng còn hơn mười người, cậu ta ra lệnh một tiếng thì có thể khống chế được cả Diệp Thiên và cả xe rồi.

Cậu cả nhà họ Hoàng này trước giờ đều rất kiêu ngạo ở Đảo Kho Báu. Ương bướng, hoành hành ngang ngược đã quen, đến sa mạc hoang vu này cậu ta hoàn toàn để lộ răng nanh, căn bản không quan tâm đến đạo đức liêm sỉ gì nữa.

“Ồ? Vậy sao?”

Diệp Thiên đứng thẳng tại chỗ, ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta, khẽ cười sâu xa.

“Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, anh muốn thử xem sao?”

Gương mặt Hoàng Hàm Vũ cười hung ác, cậu ta thích nhất là kiểu nhân vật gai góc này, ở trong ốc đảo sa mạc hoang vu không người này, cậu ta đang lo không có chuyện gì vui vẻ, cậu ta cũng không ngại “dạy dỗ” Diệp Thiên một bài.

“Hoàng Hàm Vũ, anh muốn làm gì?”

Tần Đông Tuyết nhìn thấy tình thế không ổn, cô ấy vội tiến lên đứng chắn giữa Diệp Thiên và Hoàng Hàm Vũ.

“Diệp Thiên đã cứu tôi, là anh ấy đưa tôi đến, anh đây là thái độ gì vậy?”

Hoàng Hàm Vũ căn bản không quan tâm, cười lạnh thành tiếng.

“Thái độ gì? Đông Tuyết, nếu không phải anh ta cứu em thì bây giờ anh đã không khách khí với anh ta lâu rồi?”

“Cái thứ gì? Ở trước mặt tôi còn bày ra bộ dạng ngông cuồng!”

Cậu ta hoàn toàn không để Diệp Thiên vào mắt, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Đương nhiên Tần Đông Tuyết cũng biết tính cách của Hoàng Hàm Vũ, cô ấy vội quay sang Diệp Thiên, có phần xin lỗi nói: “Diệp Thiên, xin lỗi, trước giờ tính cách anh ấy ở Đảo Kho Báu đều là như vậy, anh đừng để bụng!”

“Đừng để bụng?”. Ánh mắt Diệp Thiên cười lạnh: “Cho nên tôi nên nén giận, để Anh ta tiếp tục mặc sức kêu gào trước mặt tôi?”

Anh khẽ lắc ngón tay, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh.

“Lúc trước tôi đã nói rồi, đưa cô đến ốc đảo, đây là giao dịch giữa cô và tôi, bây giờ, tôi đổi ý rồi!”

“Tôi có thể cam đoan, đám người các người tìm đến được nơi này, sẽ không tìm được bất kỳ thứ gì mà các người muốn tìm!”

“Kể cả nước suối có thể cứu ông nội cô!”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, trực tiếp chỉ vào Hoàng Hàm Vũ.

“Tần Đông Tuyết, lời của tôi đã để ở đây, nếu muốn có nước suối thì khiến anh ta lập tức biến mất khỏi mắt tôi!”

“Nếu làm không được, vậy xin lỗi, cuộc tìm kiếm kho báu của mấy người, kết thúc ở đây thôi!”

Nhiều lúc, Diệp Thiên cũng không muốn so đo với mấy đám lâu la này, nhưng đến Bồ Tát còn có ba phần lửa giận, cũng không có nghĩa có thể la hét ở trước mặt cậu.

Lúc trước Diệp Thiên cứu cô ấy, chẳng qua là xuất phát từ đạo nghĩa cùng là người Hoa Hạ, đưa cô ấy đến ốc đảo cũng chỉ là thuận tiện, nhưng bây giờ Hoàng Hàm Vũ vừa đứng ra đã có bộ dạng vênh váo kênh kiệu, còn muốn nói mấy lời đe dọa cậu, muốn cưỡng ép muốn chiếm lấy xe việt dã, đương nhiên cậu sẽ không khách sáo nữa.

Bồ Tát còn có ba phần tức giận, huống hồ cậu là Đế Vương Bất Bại? Bình thường không so đo với đám lâu la, chẳng qua là không buồn ngó tới, lướt mắt đi mà thôi, nhưng bây giờ cậu muốn một chân giẫm đạp đám lâu la này thì có làm sao?

“Ha? Tôi không nghe nhầm chứ?”

Ánh mắt Hoàng Hàm Vũ khẽ động, khẽ cười lạnh.

“Để tôi biến mất, còn muốn Tần Đông Tuyết cách xa tôi, anh nghĩ anh là ai?”

Diệp Thiên không hề quan tâm cậu ta, mà chỉ nhìn Tần Đông Tuyết.

“Tôi đếm đến ba, nói cho tôi biết quyết định của cô, ngoài ra, tuyệt đối đừng nghĩ lời tôi nói là nói đùa dù chỉ một câu, tôi nói các người không lấy được đồ mình muốn thì chắc chắn lấy không được!”

“Ha ha!”. Hoàng Hàm Vũ cười không ngừng, hoàn toàn coi Diệp Thiên là một tên ngốc.

“Anh cho rằng mình đứng đầu Hoa Hạ sao, hay là tổng thống Hợp chủng quốc? Anh nói cái gì thì là cái đó?”

Diệp Thiên cười khinh miệt, giữa hàng mày không hề dao động.

“Tôi không phải đứng đầu Hoa Hạ, cũng không phải tổng thống Hợp chúng quốc!”

“Nhưng ở đây, lời của tôi chính là quy tắc!”
Chương 672: Họa từ miệng mà ra

“Lời của tôi là quy định”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì đám đông sững sờ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.

Lời của tôi, là quy định!

Một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại mang sự cuồng ngạo và bá đạo khó có thể miêu tả được.

Sau sự trầm mặc, Hoàng Hàm Vũ cười lớn.

“Ha ha, anh nói cái gì? Lời của anh là quy định sao? Vậy thì lời của tôi là thánh chỉ rồi. Anh tưởng anh là ai? Nói gì thì là đó chắc!”

“Tôi thấy anh ở trong sa mạc này lái xe lâu quá nên đâm ra ngu ngốc rồi!”

Tần Đông Tuyết khẽ dao động đôi mắt và cũng cảm thấy bất ngờ. Cô ấy không ngờ Diệp Thiên lại nói ra những lời như vậy.

Đối diện với sự chế giễu của Hoàng Hàm Vũ, Diệp Thiên không buồn quan tâm chỉ nhìn Tần Đông Tuyết.

“Cô vẫn còn ba giây để suy nghĩ!”

Tần Đông Tuyết đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên thì khẽ biến sắc. Chuyện này, theo lý mà nói là do thái độ của Hoàng Hàm Vũ quá đáng quá. Không thuận với ý của Diệp Thiên. Thế nhưng nhà họ Tần và nhà họ Hoàng có mối quan hệ tốt, hơn nữa cô ấy lại là châu báu của nhà họ Tần. Lần này Hoàng Hàm Vũ còn không ngại nghìn dặm xa xôi cùng cô tới vùng sa mạc Trung Đông, sao cô ấy có thể để Hoàng Hàm Vũ rời đi được.

Cô ấy nhìn Diệp Thiên và nói với vẻ âm trầm: “Diệp Thiên, hay là thế này. Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, thù lao mà tôi hứa với anh, chắc chắn sẽ không thiếu. Chuyện vừa rồi, coi như là sự cố, đừng để bụng được không?

Diệp Thiên điềm nhiên, chỉ nhìn Tần Đông Tuyết. Ba giây sau cậu gật đầu.

“Ba giây đã trôi qua!”

Cậu cho tay vào túi, liếc nhìn đám đông.

“Tìm báu vật tới đây kết thúc!”

“Những thứ ở đây, mỗi một món đều không liên quan tới mọi người! Mọi người về đi!”

Cậu chỉ về phía Tần Đông Tuyết, lạnh lùng nói: “Bao gồm cả cô!”

Sự độc tôn của Diệp Thiên dường như đã kiểm soát toàn bộ hiện trường. Hoàng Hàm Vũ cảm thấy khó chịu.

Cậu ta bước lên trước, lướt qua Tần Đông Tuyết và chỉ về phía Diệp Thiên.

“Nhóc, có phải cậu tưởng là tôi thật sự không dám động vào cậu? Cảm thấy tôi trước mặt cậu chỉ là nói đùa?”

Cậu ta mặc kệ, phất tay với ba kẻ lực lưỡng sau lưng mình.

“Ba người, vứt tên nhóc này vào trong sa mạc cho tôi. Có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Ba người đàn ông lực lưỡng được thuê để làm việc. Nghe mệnh lệnh của Hoàng Hàm Vũ, bọn họ không hề do dự bèn lao về phía Diệp Thiên.

Tần Đông Tuyết thấy vậy định lên tiếng ngăn lại nhưng Hoàng Hàm Vũ đã lùi về phía cô ấy, giữ cô ấy lại và nói nhỏ.

“Đúng là tên nhóc này cứu Đông Tuyết nhưng cái thái độ đó nên sớm bị giáo huấn cho một trận rồi mới phải. Đừng lo lắng, chỉ là dọa anh ta thôi, dạy dỗ chút xíu!”

Tần Đông Tuyết tỏ ra do dự, cũng nghĩ tới những việc lúc nãy thì cảm thấy Diệp Thiên hơi quá đáng. Khi cô ấy còn chần chừ thì ba người đàn ông lực lưỡng đã đứng trước mặt Diệp Thiên và chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Lâm Tường nãy giờ im lặng đã lên tiếng.

Giọng nói Lâm Tường vừa vang lên thì tất cả mọi người đều dừng tay. Đối với đại tông sư quyền pháp hiển hách của Đảo Kho Báu này thì không ai dám làm trái. Cho dù Hoàng Hàm Vũ và Tần Đông Tuyết thì cũng quay qua nhìn.

Lâm Tường chắp tay say lưng với cốt cách của cao nhân. Ông ta trừng mắt với ba người đàn ông kia và nói: “Vị này đã cứu cô cả, là ân nhận của nhà họ Tần, ra tay với ân nhân là đại bất kính!”

Ba người đàn ông nghe xong thì lùi lại, Lâm Tường nhìn về phía Diệp Thiên.

“Người anh em, cậu Hoàng trước giờ tính cách luôn như vậy. Vừa rồi cũng là đùa chút thôi!”

“Cậu nói toàn bộ chúng tôi quay về, tôi cũng biết chỉ là câu nói lúc tức giận nhất thời. Thế này đi, nghe tôi một câu, nể tôi một chút, nhượng bộ một bước nhé!”

“Phiền cậu ở đây đợi chúng tôi ra. Sau khi lấy được đồ, sẽ thuê chiếc xe việt dã của cậu cùng đi, thù lao và lợi lạc chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng!”

Ông ta nói chuyện chỉn chu và khá thành khẩn, thế nhưng giọng điệu lại giống như đang sắp xếp và yêu cầu Diệp Thiên phải làm theo sự sắp xếp đó.

Ông ta nói xong, lập tức quay về phía Hoàng Hàm Vũ.

“Cậu Hoàng, chuyện này đến đây thôi. Cùng trong sa mặc, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau. Lúc này xảy ra xung đột không phải là hành động thông minh đâu!”

“Nếu cậu có ý gì thì sau khi rời khỏi xa mạc này, Lâm mỗ tôi sẽ không tham dự vào, thế nào?”

Mặc dù Hoàng Hàm Vũ rất ngông cuồng, chẳng phải kiêng dè gì khi ở đảo này nhưng từ nhỏ cậu ta đã nghe qua uy danh của Lâm Tường.

Dù Lâm Tường làm việc cho nhà họ Tần, bề ngoài là vệ sĩ thân cận của ông cụ Tần nhưng thực ra địa vị cực cao, không hề thấp hơn cả ông cụ và đây là người bạn tốt của ông cụ Tần.

Cũng là do nhận được ân huệ của ông cụ Tần lúc còn trẻ nên mới làm việc cho nhà họ Tần mười năm, trở thành vệ sĩ bảo vệ sự an toàn cho ông cụ.

Khắp Đảo Kho Báu này, địa vị của Lâm Tường không hề thấp hơn các gia chủ danh gia vọng tộc khác. Hoàng Hàm Vũ từng nghe nói, Lâm Tường là chí tôn võ đạo gì đó, không lâu trước đó còn được xếp vào bảng xếp hạng của Hoa Hạ ở vị trí 20. Địa vị được tôn kính tới mức nào chứ.

Dù ông nội cậu ta ở đây thì cũng phải gọi Lâm Tường một tiếng ông Lâm thì sao cậu ta dám tạo phản?

Nghe Lâm Tường nói vậy, cậu ta lập tức gật đầu: “Ông Lâm nói phải, tôi nghe lời ông!”

Thấy Lâm Tường ra mặt, Tần Đông Tuyết thở phào. Cô ấy vốn tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, nào ngờ, Diệp Thiên một lần nữa lên tiếng.

“Nể mặt ông?”

Diệp Thiên nhếch miệng khinh thường, nhìn thẳng Lâm Tường: “Dựa vào ông mà đủ tư cách bắt tôi phải nể mặt?”

Nghe thấy vậy biểu cảm vốn bình thường của Lâm Tường trở nên biến đổi.

Mấy người Tần Đông Tuyết và Hoàng Hàm Vũ cũng tái mặt vì kinh ngạc.

Diệp Thiên đột nhiên lại nói, Lâm Tường không xứng để cậu nể mặt! Đây là Lâm tiên sinh uy danh của Đảo Kho Báu đấy!

Là người quản lý cao nhất của đảo này, nên ai cũng tỏ ra kính trọng. Mấy gia chủ, trưởng tộc của gia tộc lớp cũng tỏ ra ngang hàng. Tới chín phần giới thượng lựu khi tổ chức tiệc hội đều cảm thấy vinh hạnh khi mời được Lâm Tường tới dự.

Vậy mà giờ đây, một thanh niên hai mươi tuổi lại tỏ ra bất kính với Lâm Tường như vậy. Còn nói Lâm Tường không đủ tư cách khiến cậu nể mặt. Điều này khiến họ cảm thấy Diệp Thiên điên thật rồi.

“Tên này đúng là một tên ngốc!”

Hoàng Hàm Vũ suýt nữa bật cười. Cậu ta vốn định làm khó Diệp Thiên nhưng Lâm Tường đã lên tiếng nên cũng đành thôi.

Giờ đây, Diệp Thiên dám đối chất với Lâm Tường, nói Lâm Tường không đủ tư cách thì đúng là chán sống.

Khoảnh khắc này đến cả Tần Đông Tuyết đều cảm thấy bất lực. Cô ấy thầm lắc đầu và cảm thấy không vui.

Lâm Tường làm việc cho nhà họ Tần, là một trong những người mà cô ấy kính trọng nhất. Thái độ của Diệp Thiên đối với Lâm Tường như vậy thì cho dù cậu có cứu mạng cô, cô cũng cảm thấy không hài lòng.

Lâm Tường tối sầm mặt, trở nên lạnh lùng hơn.

“Người trẻ, cậu có biết câu họa từ miệng mà ra không?"
Chương 673: Một đòn chém thẳng

“Người trẻ, cậu có biết câu họa từ miệng mà ra không?”

Lâm Tường nhìn chăm chăm Diệp Thiên với ánh mặt lạnh lùng.

Trước đó, ông ta thấy Diệp Thiên đưa Tần Đông Tuyết trở về, cứu Tần Đông Tuyết nên khá có thiện cảm với Diệp Thiên. Vậy nên khi Hoàng Hàm Vũ định làm khó thì ông ta mới đứng ra nói giúp cậu, và cũng là vì muốn hòa hoãn chuyện này.

Nào ngờ, Diệp Thiên không những không biết điều lại còn nói trước mặt bao nhiêu người rằng ông ta không đủ tư cách.

Ông ta đường đường là một vị chí tôn võ thuật, là một trong những nhân vật hàng đầu xếp trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, có uy danh lừng lẫy trong giới võ thuật vậy mà lại bị một tên nhóc khinh thường. Nên đến cả ông ta cũng cảm thấy hoang đường.

Diệp Thiên chưa bao giờ coi ông ta ra gì. Cậu chỉ khẽ cười khinh miệt.

“Một hậu kỳ chí tôn như ông còn không xếp được vào top 10 trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, còn trở thành vệ sĩ chuyên nghiệp cho gia tộc khác, làm mất thể diện của giới võ thuật. Dựa vào ông mà cũng dám nói càn trước mặt tôi sao?”

“Dạy tôi cách làm, ông đủ tư cách không?”

Những người xung quanh đều cảm thấy câu nói của Diệp Thiên quá ngông cuồng, đúng là không coi ai ra gì. Chỉ có Lâm Tường là khựng người, biểu cảm hơi kinh ngạc.

Ông ta đúng là hậu kỳ chí tôn, điều này là đúng nhưng ông ta không thể tưởng tượng được tại sao Diệp Thiên lại nhìn là có thể biết được tu vi của ông ta chứ?

“Cậu là ai?”

Lâm Tường bỗng cảm thấy kinh ngạc, nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Ông ta nhận thức được rằng người thanh niên trước mặt này không hề đơn giản.

Diệp Thiên không trả lời ngay, chỉ khẽ ngước nhìn lên bầu trời.

Khi Lâm Tường đang nghi ngờ thì bỗng nghe thấy một âm thanh chói tai xé không khí vọng tới.

Ông ta quay lại nhìn thì thấy hai bóng hình từ xa lướt tới với tốc độ cực nhanh giống như là hai chiếc siêu xe đang lao thẳng tới ốc đảo phía trước vậy.

Tần Đông Tuyết, Hoàng Hàm Vũ cũng quay qua nhìn và khựng người.

Hai bóng hình một xanh một đen dừng giữa không trung, chân lơ lửng. Đó là hai người đàn ông trông khá hiền từ, không khác gì thần tiên đại lục, cốt cách phi làm, ngạo nghễ đứng giữa trần gian.

Cảnh tượng đó nào họ có được nhìn thấy bao giờ. Nhất thời, bất luận là Tần Đông Tuyết hay là Hoàng Hàm Vũ tung hoàng khắp đảo Kho Báu thì cũng đều đứng ngây ra.

Nhìn thấy hai người đó, Lâm Tường giật mình, sau đó để lộ ra vẻ vui mừng, đi tới trước mặt quỳ xuống trước hai người họ.

“Đệ tử yết kiến sư tôn, sư thúc!”

Những người khác đều nhìn chăm chăm Lâm Tường với vẻ kinh hãi.

Hai người mới tới này là sư tôn và sư thúc của Lâm Tường sao?

Lâm Đông Tuyết khẽ dao động đôi mắt với vẻ thất kinh.

Lâm Tường, vô địch khắp đảo Kho Báu, dùng nắm đấm đánh bại thiên hạ, trở thành nhân vật được người người kính trọng.

Cô ấy từng tận mắt chứng kiến, Lâm Tường dùng tay không, trong phạm vi hơn chục mét dùng một đấm đấm bay một cái chuông ra xa hơn ba mét. Dùng một tay nâng cả một chiếc xe hàng tấn, thật sự là một cao thủ võ lâm bước ra từ phim truyền hình.

Vậy mà hai người đàn ông đứng giữa không trung này lại càng kinh hồn hơn. Không thể miêu tả được. Nếu như Lâm Tường trước đó không chào hỏi trước thì có lẽ giờ này cô ấy cũng quỳ xuống thật rồi.

Hai người đứng giữa không trung gật đầu với Lâm Tường để ông ta đứng dậy. Sau đó hai người nhìn về phía sâu trong ốc đảo với đôi mắt ánh lên vui mừng.

“Linh khí dồi dào quá, quả nhiên là bảo địa!”

Người đàn ông mặc áo màu lam với ánh mắt sâu thẳm cảm thán.

“Đúng là như vậy, nếu như không phải trước đó có người tình cờ đi qua đây đưa thông tin thì ai mà ngờ ở vùng sa mạc Trung Đông lại có một nơi cất giấu thần linh mật tàng của phương Tây chứ!”

Người mặc áo đen bên cạnh cũng gật đầu với vẻ mừng rỡ.

Bọn họ cũng vì nhận được tin tức của Lâm Tường. Nghe nói có khả năng có Linh Tuyền Sinh Mệnh tồn tại nên mới không quản ngàn dặm xa xôi tới đây. Nếu không thì sao những lão quái không xuất thế của thế giới lại đều tập trung ở đây chứ?

“Thưa cô, hai người này chưởng môn và trưởng lão của Phi Giáp Môn, là sư tôn và sư thúc của tôi, cô mau đi bái kiến họ!”

Lâm Tường ra hiệu cho Tần Đông Tuyết. Tần Đông Tuyết lập tức cúi người, nói với hai người trên không trung bằng vẻ tôn kính: “Tần Đông Tuyết bái kiến hai vị tiền bối!”

“Tần Đông Tuyết sao?”

Hai người đều nhìn cô ấy. Người mặc đồ màu xanh lên tiếng: “Khí tức của cô khá giống với khí tức của nhóc Tần Phong. Xem ra cô là cháu của Tần Phong nhỉ!”

“Tính ra, lần cuối cùng tôi gặp ông ta đã là năm mươi năm trước rồi. Lúc đó, ông ta chỉ là một người mới nổi ở đảo Kho Báu này. Chớp mắt đã có cháu đứng đây rồi. Năm mươi năm thật chẳng khác gì cái búng tay!"

Nghe người đàn ông mặc đồ màu lam nói vậy thì Tần Đông Tuyết càng cảm thấy kinh hoàng hơn.

Tần Phong chính là ông nội của cô. Giờ ông nội cô đã gần 70 tuổi, còn hai người này lại gọi ông ấy là nhóc, thêm vào đó còn nói lần gặp trước là vào 50 năm trước, thì sao không khiến cô ấy kinh hoàng cho được?

Cô càng kinh hoàng thì giọng điệu càng thấp hơn.

“Tiền bối quen ông nội Đông Tuyết, cầu xin tiền bối tỏ lòng thương, giúp ông nội tìm được nước suối thần kỳ kéo dài tuổi thọ, Tần Đông Tuyết cảm kích vô cùng!”

Cô ấy nói xong bèn quỳ xuống với vẻ cầu khẩn.

“Cô nhóc này, đứng dậy đi!”

“Tần Phong với Phi Môn Giáp cũng có chút qua lại, chúng tôi đã tới đây rồi thì đương nhiên sẽ không để tên nhóc Tần Phong chết không cam tâm như vậy đâu!”

“Mọi người đi cùng chúng tôi vào trong. Nước suối mà Tần Phong cần chính là ở trong ốc đảo này!”

“Nhưng nhớ kỹ sau khi lấy được nước suối thì lập tức rời đi ngay, không được tiết lộ bí mật ở đây ra bên ngoài, nếu không sẽ bị giết, hiểu chưa?”

Người đàn ông mặc đồ màu lam dứt lời, một luồng sát ý ập tới, khiến cho đám vệ sĩ trong quân đội đã về hưu nhiều năm phải run rẩy. Tần Đông Tuyết và Hoàng Hàm Vũ cũng trắng bệch mặt, vội vàng gật đầu đồng ý.

Hai người đáp xuống đất, đi qua Diệp Thiên chẳng buồn nhìn cậu giống như coi cậu như con sâu cái kiến vậy. Họ cứ thế đi về phía trước.

“Tường Nhi, dẫn người đi. Ốc đảo này nguy hiểm bốn phía, chỉ có ở xung quanh chúng tôi thì mới có thể bảo đảm sự an toàn cho mọi người!”

Người đàn ông mặc đồ màu lam dặn dò Lâm Tường. Lâm Tường lập tức gật đầu, sắp xếp mấy người Tần Đông Tuyết đi theo sau và chuẩn bị tiến vào ốc đảo.

Diệp Thiên trong nháy mắt trở thành một nhóm riêng, không ai thèm để ý tới cậu. Tần Đông Tuyết cũng chỉ nhìn cậu một cái rồi lập tức quay đầu đi, không muốn có bất kỳ dây dưa nào với cậu nữa.

Người con gái xuất thân từ gia tộc thương nhân vốn lạnh lùng và luôn coi lợi ích là hàng đầu.

Trước đó Diệp Thiên có ích với cô ấy nên đương nhiên cần phải nịnh nọt, khẩn cầu. Giờ có hai vị siêu phàm này có mặt, đồng ý đưa cô tìm nước suối thì đương nhiên cô sẽ không nói với Diệp Thiên thêm nửa lời nào nữa.

Hai người đi trước dẫn đường, vừa bước vào khu vực ốc đảo thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Đứng lại!”

Hai người kia lập tức dừng bước, quay lại nhìn Diệp Thiên với vẻ lạnh lùng.

Lâm Tường thấy vậy thì co đồng tử với tối sầm mặt.

“Người trẻ, tôi không biết cậu là ai hay là cậu có mối quan hệ với giới võ thuật như thế nào, trong nhà có cao nhân hành tẩu thế giới như thế nào nhưng ở đây không phải là nơi mà cậu có thể hỗn xược được!”

“Sự vô lễ trước đó tôi có thể không tính toán, nhưng hai người này là sư tôn và sư thúc của tôi, là những nhân vật hàng đầu của Phi Giáp Môn, những người thuộc cảnh giới siêu phàm thần phẩm hàng đầu thế giới!”

“Nếu cậu có hiểu biết về giới võ thì cũng biết siêu phàm thần phẩm là cái gì. Lẽ nào cậu vẫn muốn ngăn bọn tôi sao?”

Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng nhếch miệng cười.

“Siêu phàm thần phẩm à?”

Một giây sau cậu phất tay, một chưởng đao chém ra.

“Ầm ầm!”

Âm thanh nặng nề vang lên, chỉ thấy một cái rãnh hiện ra, ngăn cách đám đông và ốc đảo giống như cú chém của ông trời!
Chương 674: Phi Giáp Môn cũng có vương cấp

“Ầm!”.

Diệp Thiên chỉ khẽ phất tay, không khí lại ầm ầm chuyển động, giống như có một cây roi khổng lồ vô hình đập từ trên không xuống, nhắm tới con đường mà hai ông lão kia đi.

Tiếng động rung trời vang lên, một đường rãnh rộng khoảng một trượng, sâu mấy trượng, dài năm mươi mét chắn trước mặt bọn họ.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều chấn động toàn thân, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Tài xế lái xe đưa Diệp Thiên đến đây cũng sững sờ, suýt chút nữa là rớt tròng mắt ra ngoài.

Thủ đoạn gì thế này?

Đám người Hoàng Hàm Vũ, Tần Đông Tuyết sững sờ, nhìn chằm chằm đường rãnh dài ở phía trước, không nói nên lời. Vệ sĩ đi bên cạnh cũng lạnh cả tay chân, đứng sững tại chỗ.

Trong số họ, Lâm Tường có tu vi đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, từng lọt vào bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ tháng trước, hơi dao động ánh mắt, dừng lại phía sau hai ông lão.

Ông ta hiểu rất rõ điều này đại diện cho cái gì.

Hai ông lão áo đen và áo xanh lam ở phía trước ngạc nhiên nhìn lại.

Lúc trước bọn họ đến đây vốn không để ý đến Diệp Thiên, thậm chí còn chưa từng chú ý tới cậu. Nào ngờ ở đây lại ẩn giấu một cao thủ tuyệt thế vậy sao?

Diệp Thiên chỉ vung cánh tay, hai người bọn họ đã cảm thấy gió mạnh xoáy điên cuồng, sau đó thì một đường rãnh khổng lồ bỗng dưng hình thành. Dù là bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể làm được thế này.

Rõ ràng tu vi của thanh niên tuấn tú này còn cao hơn bọn họ.

“Các ông có thể thử tiến thêm một bước xem!”.

Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Những lời cậu nói lúc nãy bị bọn họ xem là trò cười, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ đều im lặng. Lúc trước, Hoàng Hàm Vũ còn bất mãn chế giễu Diệp Thiên, bây giờ như nghẹn ở cổ họng. Tất cả hai mươi người ở đây không ai dám tiến thêm một bước, ngay cả hai ông lão tu vi siêu phàm cũng đứng nguyên tại chỗ.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, ánh mắt đăm chiêu, đồng thời chắp tay với Diệp Thiên.

“Không ngờ lại có cao nhân ở đây, tôi là Phùng Mặc Phong của Phi Giáp Môn, còn đây là sư đệ tôi Tề Thiên Nguyên. Xin hỏi tên cậu là gì?”.

Ông lão áo xanh lam nho nhã cất tiếng hỏi, vô cùng khách sáo, giống hệt văn nhân hiệp khách trong giang hồ.

Diệp Thiên không đáp lại gì nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Họ Diệp!”.

“Diệp?”.

Hai cao thủ đỉnh cao của Phi Giáp Môn đều dao động ánh mắt, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt thay đổi cực lớn.

Trước đó không lâu, chẳng phải vừa có một cao thủ tuyệt thế họ Diệp làm nên chuyện lớn long trời lở đất ở vùng Trung Đông hay sao?

Liên tưởng đến độ tuổi, thực lực của Diệp Thiên… Trên đời này, người trẻ tuổi vừa họ Diệp, vừa có tu vi cao hơn bọn họ chỉ có một mà thôi.

Hai người lập tức khom lưng cúi đầu trước mặt cậu, vẻ nghiêm trọng trước đó chuyển sang sự kính nể và tôn sùng, cúi đầu bái lạy Diệp Thiên.

“Hóa ra là Đế Vương Bất Bại, kính chào Diệp Đế Vương!”.

Đám người Hoàng Hàm Vũ ở phía sau lập tức sửng sốt.

Hoàng Hàm Vũ vốn chưa từng coi trọng Diệp Thiên. Ở trong mắt cậu ta, Diệp Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ có thể nghiền nát bất cứ lúc nào. Cậu ta chỉ cần ra chút sức là có thể khiến Diệp Thiên không ngóc đầu lên nổi.

Nhưng bây giờ, hai người như thần tiên trên đất liền này lại cung kính với Diệp Thiên, cúi đầu bái lạy, vậy thì thân phận địa vị của Diệp Thiên phải đáng sợ đến mức nào?

Sau khi Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên lên tiếng, Lâm Tường cũng phản ứng lại ngay, quỳ một chân xuống trước Diệp Thiên.

“Lâm Tường kính chào Diệp Đế Vương, trước kia là tôi có mắt không tròng, đã có chỗ đắc tội, mong Diệp Đế Vương tha tội!”.

Bây giờ ông ta cứ như một đứa trẻ phạm lỗi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hai chân bắt đầu run lập cập giống như phạm nhân sắp bị phán xử.

Diệp Thiên không để ý đến hai người Phùng Mặc Phong, chỉ nhìn về phía Lâm Tường, ánh mắt lạnh lùng.

“Bây giờ ông biết tôi là ai rồi chứ?”.

Lâm Tường không ngừng gật đầu, vội vàng trả lời: “Biết, biết, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn!”.

Diệp Thiên cười mỉa mai, vẻ mặt giễu cợt.

“Còn muốn tôi nể mặt ông không?”.

Trên mặt Lâm Tường đã có mồ hôi lạnh lăn xuống, lòng nặng nề, vội vàng lắc đầu.

“Diệp Đế Vương nói đùa rồi, sao tôi dám chứ?”.

Mặc dù ông ta là đỉnh cao chí tôn võ thuật trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được mọi người tôn sùng, địa vị cực kì cao, nhưng so với Diệp Thiên thì chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng.

Chưa nói đến thực lực của Diệp Thiên lúc này đã đạt đến trình độ nào, chỉ riêng trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, cậu đã là người đứng đầu thực thụ không ai có thể thay thế. Đến bây giờ cũng chưa có ai lay động được địa vị thần đàn của cậu.

Nghe Lâm Tường nói chuyện với Diệp Thiên, Phùng Mặc Phong chấn động, có hơi bất mãn nhìn Lâm Tường, sau đó quay sang Diệp Thiên.

“Diệp Đế Vương, đồ đệ bất hiếu của tôi đã đắc tội cậu, là tôi dạy bảo không nghiêm, mong cậu rộng lòng đừng chấp nhặt với nó. Đợi ra khỏi sa mạc, tôi nhất định sẽ bắt nó chịu phạt, đến cửa dập đầu nhận lỗi với cậu!”.

Chí tôn võ thuật như rồng, không thể sỉ nhục, cảnh giới siêu phàm như thần, không thể khinh nhờn. Diệp Thiên lại càng đứng trên đỉnh mây, vượt trên cảnh giới siêu phàm, địa vị không thể miêu tả bằng lời.

Lâm Tường đắc tội với Diệp Thiên, dù có bắt ông ta chặt một tay tạ tội cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

“Tôi không cần các ông nhận lỗi gì cả, các ông nghe rõ những lời tôi vừa nói là được!”.

Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững.

“Tôi đã nói bất cứ thứ gì ở đây đều thuộc về tôi, bất cứ ai cũng không được bước vào ốc đảo nửa bước!”.

“Ai muốn vào trong, giết!”.

Cậu vừa nói ra chữ cuối cùng, tất cả bọn họ chỉ cảm thấy như có khí tức lạnh lẽo phủ xuống đỉnh đầu, giống như rơi vào hầm băng. Ngay cả hai vị siêu phàm thần phẩm cũng thay đổi ánh nhìn, trong lòng nặng nề.

“Diệp Đế Vương, ốc đảo này là bảo tàng của thần linh phương Tây, sau khi Phi Giáp Môn chúng tôi nhận được tin tức đã vạch kế hoạch phải đến đây một chuyến. Chúng tôi cũng chỉ vâng lệnh lão môn chủ đến tìm bảo vật!”.

“Trước kia, những người này đã đắc tội với cậu, tôi đánh một chưởng quét sạch giúp cậu là được. Mong cậu tạo điều kiện thuận lợi, cho phép hai người chúng tôi vào trong!”.

Những người khác có vào được không, Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên không quan tâm. Bọn họ chỉ cần đảm bảo mình có thể vào trong, tìm bảo vật mà môn phái mình cần là được.

Chuyến đi lần này của họ thứ nhất là vì tìm bảo vật, thứ hai là dò đường cho lão môn chủ của Phi Giáp Môn. Còn những người như Tần Đông Tuyết, bọn họ chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, hoàn toàn chẳng xem trọng.

“Không thể!”.

Diệp Thiên xua ngón tay: “Xưa nay Diệp Lăng Thiên tôi nói một là một, tôi đã nói không cho phép bất cứ ai vào trong thì sẽ không thay đổi!”.

“Đường này không thông, quay về đi!”.

Thái độ cứng rắn của Diệp Thiên khiến Tề Thiên Nguyên và Phùng Mặc Phong không ngờ đến. Hai người nhìn nhau, ánh mắt hoàn toàn sa sầm, trên mặt đã mất đi vẻ khách sáo.

“Diệp Đế Vương, chúng tôi tôn kính cậu là truyền kì hiện nay nên cầu xin cậu. Nhưng cậu vừa lên tiếng đã ngăn cản bước chân tìm bảo vật của chúng tôi, hình như hơi ngang ngược nhỉ?”.

Diệp Thiên không dao động: “Xưa nay tôi luôn ngang ngược như vậy, các ông có thể làm gì được?”.

Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên sững sờ, rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại trả lời như vậy. Diệp Thiên chiếm thứ hạng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, hơn nữa còn là cao thủ tuyệt đỉnh duy nhất trên bảng xếp hạng vương cấp sau khi nó mở lại, có thể chém rơi liên tiếp mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh. Diệp Thiên đã nói như vậy, bọn họ hoàn toàn không dám cố chấp xông vào.

Nhưng không dám cố chấp xông vào không có nghĩa bọn họ thật sự sợ Diệp Thiên. Ánh mắt của Phùng Mặc Phong lạnh đi, lại lên tiếng.

“Diệp Đế Vương, cậu là truyền kì hiện nay, chúng tôi đều rất khâm phục. Nhưng cậu hành sự ngang ngược như vậy, chúng tôi khó mà chấp nhận!”.

“Tu vi của cậu đã đạt đến vương cấp, chúng tôi tự biết không thể thắng được cậu. Nhưng Phi Giáp Môn chúng tôi cũng có vương cấp!”.

Ông ta vừa dứt lời, ngay lúc đó, ở bầu trời phía xa cũng có tiếng động lớn truyền đến. Một quầng sáng đang bay nhanh về phía này với tốc độ mắt thường gần như không thể theo kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK