“Từ Thiên Bá? Ông ta cũng đến sao?”.
Tiêu Trường Hà vốn là một võ giả nội gia, mặc dù tu vi không cao nhưng cũng từng nghe nói tới không ít cao thủ danh tiếng lẫy lừng trong giới võ thuật. Ông ta là người tỉnh Vân, đương nhiên vô cùng quen thuộc với người cầm lái của nhà họ Từ, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm này.
Năm xưa, lúc ông ta còn đảm nhiệm thống lĩnh quân đội, quân giặc chiếm cứ gần một nửa tỉnh Vân, nhưng không ai dám động đến ranh giới Vân Kiềm một mảy may, đó là vì có bảy gia tộc ở Vân Kiềm tồn tại.
Bất cứ nhà nào trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm cũng có một vị chí tôn võ thuật trấn giữ. Sức chiến đấu của một người có thể sánh ngang với một tiểu đoàn thậm chí là một trung đoàn bình thường, ở thời đại đó ai dám động vào?
Từ Thiên Bá là một trong những vị chí tôn võ thuật của bảy gia tộc, được liệt vào bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, sức chiến đấu tuyệt đỉnh. Ngay cả ông ta cũng được Lạc Minh Thư mời đến, Tiêu Trường Hà đã dự đoán được kết cục của Diệp Thiên.
Ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh thay đổi liên tục, không ngừng chấn động. Cô ta là một trong những thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật, đương nhiên biết những vị cao thủ tiền bối chí tôn võ thuật này.
Vào lúc này, cô ta cảm thấy Diệp Thiên đã thật sự rơi vào đường chết, không thể lùi bước.
“Thằng nhóc họ Diệp kia, tôi biết cậu có chút năng lực võ thuật, chủ tịch Lạc mời người đến giải quyết cậu, đương nhiên tôi cũng đã mời cao thủ đến để đối phó cậu!”.
Hoàng Quốc Thắng khẽ cười, lúc ông ta dứt lời, ngoài cửa lại có người xuất hiện.
Người đến mặc áo mãng bào, trông chẳng ra ngô ra khoai, giống như vương gia thời cổ đại. Nhưng ông ta vừa bước ra một bước đã từ cửa bay qua khoảng cách mười trượng, đến đứng bên cạnh Hoàng Quốc Thắng, năng lực này khiến mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Đàm Nguyệt Ảnh chăm chú nhìn lại, vẻ mặt cứng đờ.
“Gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, Lục Thiên Thư?”.
Bất kể là Từ Thiên Bá hay Lục Thiên Thư, ai cũng là cao thủ chí tôn võ thuật danh tiếng lẫy lừng trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. Một người là đã đủ để đè chết Diệp Thiên, bây giờ hai người đều xuất hiện, cục diện này thì sao Diệp Thiên có thể sống sót trở về?
Cô ta thở dài, âm thầm tiếc nuối cho Diệp Thiên. Diệp Thiên quả thật rất mạnh, nhưng nhà họ Lạc, nhà họ Hoàng, nhà họ Thẩm còn đáng sợ hơn, vì Diệp Thiên mà liên tiếp mời đến những nhân vật to lớn. Giờ phút này, cho dù có mười hay trăm Diệp Thiên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chém đầu.
“Hóa ra là anh Lục!”.
Từ Thiên Bá chắp tay chào Lục Thiên Thư: “Loại chuyện nhỏ này tôi vốn không muốn ra mặt, nhưng niệm tình cũ với nhà họ Lạc nên đến đây cho có hình thức, không ngờ chuyện này cũng kinh động đến anh!”.
“Đợi chuyện này giải quyết xong, tôi và anh phải tìm một chỗ uống vài chén!”.
Lục Thiên Thư cũng chắp tay chào lại, mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu đã đến địa bàn của anh Từ thì tất cả đều nghe theo anh!”.
Hai người hàn huyên với nhau, coi những người ở đây như không khí, nhưng không ai dám có ý kiến gì. Từ Thiên Bá xưng bá ở ranh giới hai tỉnh Vân - Kiềm, trông xuống hai tỉnh, còn Lục Thiên Thư tuy khá lạ mặt với họ, nhưng có thể nói chuyện ngang hàng với Từ Thiên Bá, khiến Từ Thiên Bá chủ động chắp tay chào hỏi, rõ ràng cũng có lai lịch to lớn, ai dám coi thường?
Vô số ánh mắt thương hại lia về phía Diệp Thiên, không ít người đã nghe nói Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên tài giỏi thế nào, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy Diệp tiên sinh bị cao thủ bao vây, sắp bị xé nát, trong lòng bọn họ lại có cảm giác hả hê biến thái.
Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư trò chuyện vài câu, sau đó hai người lập tức xoay qua, nhìn theo hướng chỉ của Hoàng Quốc Thắng và Lạc Minh Thư lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên.
Danh Sách Chương: