Chương 1315
Đại học thủ đô, chạng vạng ngày thứ hai, cuối cùng thì ba người Tề Văn Long cũng đã về đến ký túc xá.
Lúc bọn họ phát hiện ra Diệp Thiên cũng có ở đó thì ai nấy đều vô cùng kích động, kéo cậu ra một nhà hàng tây bên ngoài trường, mỗi người còn dắt theo cả bạn gái của mình.
Cả tháng không gặp, Tề Văn Long và Ngô Lễ Phương tay bắt mặt mừng, vô cùng thân thiết, Hồ Vũ Nhiên và Hoàng Du cũng hồ hởi với Lí Phong và Vương Triều Hải. Chuyện khiến Diệp Thiên bất ngờ là đến cả hoa khôi của đại học Thủ Đô – Thu Nhược Hi cũng đi theo đến.
Từ lần gặp nhau trước ở quán rượu, sau khi Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh chống lưng cho Diệp Thiên, chống lại Khương Minh thì thái độ của ba người Ngô Lễ Phương, Hồ Vũ Nhiên và Hoàng Du đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn dám khinh thường Diệp Thiên chút nào nữa, mà ngược lại tươi cười hớn hở, chỉ sợ Diệp Thiên bất mãn với bọn họ.
Hôm nay Thu Nhược Hi mặc đồ theo phong cách bohemian, giống như chị hàng xóm xinh đẹp trong sáng nhà bên. Cô ấy ngồi bên cạnh Diệp Thiên, thỉnh thoảng lại nói vài câu với cậu, đôi mắt xinh đẹp gần như chưa từng rời khỏi Diệp Thiên.
Có lẽ trong những người có mặt ở đó thì chỉ có cô ấy là người hiểu rõ nhất về sự đáng sợ của Diệp Thiên.
Trong trận chiến ở bờ biển Nam Hải, cô ta đã tận mắt chứng kiến, một tháng trước, Diệp Thiên tự mình dẹp hết bốn khu của nhà họ Giang, một mình đánh bại bảy vị tướng quân và ba vị bí thư tỉnh, làm chấn động cả thủ đô, khiến thế giới quan của cô ấy lại đảo lộn.
“Những người trong cùng cấp, không, nên nói là cả thế giới đều cho rằng cậu là người giỏi nhất rồi thì phải?”
Thu Nhược Hi nghĩ đến đây thì trong lòng càng thấy kích động, đương nhiên cô ấy muốn nắm chặt người đàn ông như thế trong tay, dù chỉ có thể trở thành bạn với cậu thôi, đối với cô ta đó cũng đã là một việc có ích cả đời rồi.
“Đại ca, cậu như thế chẳng khác gì làm một ngày nghỉ hai ba ngày!”Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Tề Văn Long uống cạn một ly rượu Mao Đài với Diệp Thiên rồi nói với vẻ trêu chọc.
“Bọn tôi đều bận đi học, còn cậu thì dăm ba bữa lại không thấy bóng dáng đâu, mỗi lần đi là đi đến một hai tháng, cậu mà không về thì bọn tôi sẽ định đem giường của cậu để chất đồ linh tinh đấy”.
Diệp Thiên vuốt mũi, cảm thấy hơi áy náy với ba anh bạn cùng phòng, chuyện gì bọn họ cũng nghĩ đến cậu vậy mà cậu chỉ lo cho chuyện của mình, không phải bế quan thì là cũng là chuẩn bị bế quan.
Cậu nghĩ đến việc gần đây mình không có chuyện gì làm thì liền đề nghị: “Chuyện này quả thật là tôi không phải, hay là thế này đi, cũng sắp tới Quốc khánh rồi, chúng ta kiếm chỗ nào đó đi du lịch, tôi bao hết, thế nào hả?”
Mọi người nghe thấy thế thì lập tức reo lên. Từ khi Diệp Thiên quen biết họ đến nay, chưa từng rủ rê tập thể làm chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu mở lời, mọi người đều cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Ngô Lễ Phương nói nhỏ bên tai Tề Văn Long mấy câu, ánh mắt Tề Văn Long liền sáng rỡ lên, đề nghị với Diệp Thiên.
“Đại ca, nếu như cậu đã mời bọn này đi du lịch, vậy bọn này sẽ không khách sáo nữa, để bọn này chọn địa điểm nhé”.
“Tôi đề nghị đi nước Yisa, thế nào hả? Tôi và Tiểu Phương đã muốn đi xem biển chết lâu lắm rồi!”
Đề nghị của Tề Văn Long khiến những người còn lại cũng sáng mắt, chỉ có mình Diệp Thiên là thoáng vẻ kỳ lạ trong ánh mắt.
“Nước Yisa? Trung Đông sao?”
Cậu nhớ đến mật tàng thần linh mà Đàm Băng Băng nhắc đến, chẳng phải ở Trung Đông đấy sao?
Diệp Thiên im lặng, chìm vào suy nghĩ.