Cố Trường Bình xua tay cười lớn.
“Đế Vương cần gì khách sáo như vậy? Nhưng nếu chúng ta đã ở trong trường, thì cậu gọi tôi một tiếng hiệu trưởng đi vậy!”.
“Hôm nay tôi vốn muốn gặp cậu sinh viên được miễn thi tuyển thẳng là Diệp Thiên để nói chuyện vài câu, xem cậu ấy có đầu óc chính trị như tôi nghĩ hay không, nhưng bây giờ nhìn thấy Đế Vương cậu, vậy thì tất cả đều không còn ý nghĩa nữa!”.
“Đại học Thủ Đô có một sinh viên như Đế Vương cậu, đó là phúc của Đại học Thủ Đô, sau này rảnh tôi phải chăm gọi cậu đến uống trà nói chuyện mới được!”.
Diệp Thiên nhấp một ngụm trà, xua tay nói: “Hiệu trưởng Cố khách sáo rồi, bây giờ tôi chỉ là một sinh viên bình thường của Đại học Thủ Đô mà thôi!”.
Cố Trường Bình không hề thắc mắc, chỉ cười nói: “Hôm nay Đế Vương lần đầu đến Đại học Thủ Đô, tôi đưa cậu đi một vòng, rồi tìm một chỗ nào đó, để tôi làm tròn bổn phận của người bản địa, thấy sao?”.
Diệp Thiên uống hết tách trà, đẩy tay một cái, tách trà bay lại về phía bàn làm việc.
Cậu vươn vai đứng dậy.
“Không làm phiền hiệu trưởng Cố nữa, hôm nay chúng ta đã gặp nhau rồi, sau này còn nhiều thời gian mà!”.
“Tôi còn phải đi tìm ký túc xá, nên giờ phải đi đây, chào thầy!”.
Cố Trường Bình không miễn cưỡng, tiễn Diệp Thiên ra đến cửa.
“Đế Vương đi từ từ nhé, sau này có thời gian hãy đến nói chuyện với ông già này!”.
“Biết đâu ông già tôi sau này lại cần cậu giúp đỡ đó!”.
“Ồ?”, Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên một cái.
Cậu dừng lại vài giây, sau đó mới bước tiếp xuống lầu, dần dần biến mất.
Cố Trường Bình trở lại văn phòng, trầm ngâm một lúc lâu, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Niềm vui bất ngờ hôm nay đối với ông ấy mà nói thực sự khá lớn.
Ông ấy bị thu hút bởi bài thi trước đó của Diệp Thiên, chắc mẩm Diệp Thiên sẽ là trung tâm tuyệt đối trong tương lai của Đại học Thủ Đô, là nhân tài hiếm có trên đời, hôm nay nghe thấy Phó Viễn Thanh nói Diệp Thiên đến trường rồi, ông ấy liền lập tức yêu cầu Diệp Thiên đến gặp mặt.
Nhưng ông ấy không ngờ học tử xuất sắc được tuyển thẳng vào Đại học Thủ Đô lại là Diệp Lăng Thiên trấn áp Hoa Hạ.
“Đại học Thủ Đô có con rồng này, mười năm sau, còn có trường đại học nào có thể hơn được Đại học Thủ Đô chứ?”.
Ông ấy khẽ gật gù, ánh mắt lưu chuyển không ngừng.
“Cố Trường Bình?”.
Trên đường trong trường, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, hiệu trưởng của Đại học Thủ Đô này thế mà lại là thứ trưởng của Ám Bộ, như vậy xem ra sức ảnh hưởng của Ám Bộ đối với Hoa Hạ vô cùng lớn, gần như phủ khắp.
Tuy cậu không thể cảm nhận rõ ràng thực lực tu vi của Cố Trường Bình, nhưng theo như cậu đoán, chắc là ở cấp siêu phàm lương phẩm, ngang tầm với Đường Mục Sơn.
Tu vi như vậy mà Cố Trường Bình chỉ là thứ trưởng của Ám Bộ, vậy bộ trưởng của Ám Bộ sẽ có thực lực đến mức nào?
Cậu chậm rãi bước đi, hưởng thụ sự yên tĩnh và thoải mái trong khuôn viên trường, rồi cuối cùng cũng đến khu ký túc nam.
Danh Sách Chương: