Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1566

Diệp Thiên cách người này tầm mấy mét. Hai người nhìn nhau chăm chăm như có pháo hoa vô hình nổ tung.

Bọn họ dường như cùng đi về phía đối phương, tiết tấu bước chân không hề có sự khác biệt. Sau vài bước thì họ đã lướt qua nhau.

Trong nháy mắt, Diệp Thiên và người đàn ông trung niên nhìn nhau. Diệp Thiên tỏ ra kinh ngạc tới bất ngờ.

Khoảnh khắc người đàn ông sượt qua vai cậu, một luồng sức mạnh bao trùm nơi khu vực vai tiếp xúc.

Cả hai đều kiềm chế sức mạnh một cách hoàn hảo, không để lộ ra ngoài. Chỉ là bọn họ đang thầm chiến đấu, trận chiến này hừng hực nhưng những người có mặt xung quanh thì không cảm nhận được bất kỳ điều gì, chỉ có Đàm Băng Băng là có thể nhận ra được chút ít.

Người đàn ông trung niên nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng. Người này khẽ nói nhỏ chỉ đủ để Diệp Thiên nghe thấy.

“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi!”

Diệp Thiên không cần suy nghĩ, chỉ nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trăng ngần.

“Long Hoàng!”

Diệp Thiên buột miệng.

Người đàn ông trung niên có tướng mạo binh thường, ăn mặc cũng rất đơn giản, nhìn không hề gây sự chú ý nếu đi giữa đám đông. Nhưng càng là người như vậy thì sức mạnh trong cơ thế lại càng hùng hậu. Đối kháng với Long Hoàg thì không khác gì đi vào một quả núi, thật thâm sâu khó lường.

Tại Hoa Ha, người có tu vi như vậy, trong số những nhân vật mà Diệp Thiên biết, cũng chỉ có cao thủ siêu cấp hàng đầu trong truyền thuyết là Long Hoàng mà thôi.

,ầẤy sao cậu lại biết là tôi?”

Người đàn ông trung niên tỏ ra kinh ngạc. Khoảng khách ông lướt qua vài Diệp Thiên có vài giây, sau đó hai người đứng quay lưng vào nhau.

Ông khẽ người, cố gắng đè giọng nói của mình xuống chỉ đủ để Diệp Thiên nghe thây.

“Toàn bộ người trong sân bay này, không một ai có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa chúng ta”.

Người đàn ông trung niên hết sức tò mò. Mặc dù ông đã quan sát Diệp Thiên rất lâu, thông qua hành lang riêng để có được tin tức của cậu nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp Diệp Thiên. Thật không ngờ Diệp Thiên lại có thể nói ra được danh hiệu của ông.

“Khó đoán như vậy sao?”, Diệp Thiên không hề trả lời câu hỏi mà chỉ cười: “Cuộc gặp gỡ này sớm hơn tôi tưởng tượng!”

Hai người không hề quay lại, cứ đứng đối lưng như thế.

Hai nhân vật đại diện cho hai thời đại của Hoa Hạ cuối cùng cũng đã gặp nhau rồi.

“Cuộc gặp gỡ của chúng ta nhanh hơn tôi tưởng tượng nhiều!”

Diệp Thiên và người đàn ông trung niên đứng cách nhau tầm ba thước, quay lưng vào nhau và bước chân dần rời đi giống như hai người không có liên quan. Những người xung quanh không hề biết rằng, hai người đang bước đi ngày càng một xa nhau này đang nói chuyện với nhau bằng âm thanh mà họ không thể nghe thấy.

“Tôi luôn muốn gặp cậu một lần, chỉ đáng tiếc không có cơ hội. Trước đó vì quy ước vương cấp tôi cũng không thể hiện thân!”

Giọng nói của Long Hoàng vọng tới vô cùng hài hòa.

Diệp Thiên đút một tay trong túi áo, bóc vỏ một cái kẹo cao su và đưa vào miệng. Đây chính là thứ mà nhân viên hàng không chuẩn bị cho họ để nhét vào tai chống ù tai. Giờ cậu lấy ra dùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK