Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2376

Nếu thật sự là người có bản lĩnh thì dù đối diện với cô chủ của nhà họ Lâm cũng có thể trò chuyện được chứ không phải là ngoan ngoãn lùi ra sau giống như con rùa rụt cổ như thế này.

Nhưng cô gái này không biết rằng chẳng qua Diệp Thiên không muốn so đo với cô ta, cộng thêm việc lần đầu cậu tới Kim Lăng và mối quan hệ với Lâm Hiểu Nguyễn cũng không tới mức là bạn bè thân thiết nên cậu mới lựa chọn lùi lại, mục đích là để không quấy nhiễu cuộc sống của Lâm Hiểu Nguyễn ở Kim Lăng.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyễn thì không có biểu cảm gì nhiều, chỉ cùng Diệp Thiên lùi lại. Đối với cô ta mà nói cho dù Lâm Hiểu Nguyễn có là kiều nữ thế nào thì cũng không liên quan tới mình. Trong mắt cô ta chỉ có Diệp Thiên.

Lâm Hiểu Nguyễn đứng giữa đám đông. Dù xung quanh toàn là nam thanh nữ tú với bầu không khí tràn đầy thanh xuân nhưng trông cô gái vẫn vô cùng thản nhiên mang theo một chút buồn bã như có tâm sự.

Dưới sự hộ tống của đám đông, cô gái xuất hiện tại hiện trường và đi thẳng tới vị trí khách mời ở sân khấu phía trước. Vị trí này đều chỉ có những khách quý được đặc biệt mời tới thì mới đủ tư cách ngồi ở đây. Ngoài Lâm Hiểu Nguyễn ra thì còn có thể một vài chàng trai cô gái khác cũng ăn mặc vô cùng diễm lệ cùng đồ hiệu xa xỉ ngồi ở đó. Nhìn là biết họ cùng đẳng cấp với Lâm Hiểu Nguyễn.

Mấy chàng thanh niên ở vị trí khách quý đều đổ dồn ánh mắt lên người Lâm Hiểu Nguyễn, thậm chí có người còn bắt chuyện, muốn giao lưu  nhiều hơn với cô gái. Nhưng Lâm Hiểu Nguyễn không hề có hứng thú, chỉ đáp lại vài câu, thậm chí cô còn chẳng buồn quay đầu lại, chỉn nhìn lên sân khấu với ánh mắt cảm thấy mọi thứ thật vô vị.

Hoạt động hữu nghị ngày hôm nay có thể nói tập trung toàn giới thượng lưu của Kim Lăng, những người trẻ tài năng, giàu có. Thế nhưng Lâm Hiểu Nguyễn hoàn toàn chẳng cảm thấy dao động gì, cô chỉ khẽ thở dài.

“Cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời mình còn khiến mình có thể để ý được tới người khác sao?”

Cô gái khẽ lầm bầm với vẻ chua chát.

Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt đứng ở vòng ngoài. Chỉ là mười phút sau đó đã có hơn 30 cô gái tìm tới Diệp Thiên và hỏi số điện thoại, thậm chí còn đòi add zalo khiến cho Tiếu Văn Nguyệt cười nắc nẻ.

“Ấy, không hổ danh là anh, chưa tới mười phút mà đã có biết bao nhiêu cô gái hỏi anh số điện thoại rồi kìa!”

Cô gái bụm miệng cười trộm và không quên châm chọc cậu.

“Chuyện này vui lắm à?”

Biểu cảm của Diệp Thiên hết sức kỳ lạ. Đây là lần thứ 14 cậu danh chính ngôn thuận từ chối lời mời của đối phương rồi.

Bởi vì Cố Giai Lệ nhờ Nhân Nhân để ý tới Tiếu Văn Nguyệt nên Nhân Nhân đứng gần đó cũng nhìn thấy có rất nhiều người tới xin số điện thoại của Diệp Thiên. Cô ta không hề cảm khái mà chỉ tỏ vẻ khinh thường.

“Mấy người này thật nông cạn, bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa rồi, chỉ là một kẻ chẳng có địa vị thân phận, không có quyền có thế mà cũng đủ tư cách để khiến bọn họ chạy tới dồn dập như vậy sao?”

Cô gái đang hừ giọng lạnh lùng thì một bóng hình to lớn đột nhiên bước tới bên cạnh cô ta.

“Nhân Nhân, đã lâu không gặp!”

“Nhân Nhân quay đầu lại thì thấy bên cạnh mình là một thanh niên cao to, khôi ngô tầm 21 tuổi mặc vest tóc chải bóng lộn đang nhìn mình.

Nhìn thấy thanh niên này, Nhân Nhân bật cười xán lạn và bước tới với vẻ vui mừng: “Cậu Trịnh, là cậu à? Thật khéo quá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK