Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2037

“Ồ?”, Lăng Thanh Long cảm thấy biểu cảm của Diệp Thiên thay đổi thì lắc đầu: “Con đường tu tiên vốn chỉ dành cho người có năng lực, nếu không có vậy thì sao có thể có được đại đạo tu tiên chứ?”

“Nếu muốn trường sinh bất tử thì cần có sự hi sinh và đào thải, về điểm này chắc cậu rõ nhất!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì nhếch miệng cười.

“Trường sinh đối với tôi mà nói, theo đuổi được thì theo đuổi, chứ tôi không vì điều đó mà từ bỏ sự tôn nghiêm của bản thân đâu!”

“Các người vì muốn vào được tiếu thế giới mà tàn sát lẫn nhau, tranh giành danh sách thì có khác gì việc để cho đám người ở tiểu thế giới kia coi các người như nuôi một đám gia súc chứ?”

Cậu đứng đó, lúc trước còn cảm thấy kính trọng Lăng Thanh Long vài phần, giờ thì không còn nữa rồi.

“Con đường của kẻ mạnh đúng là không ngừng tìm kiếm, tìm được vị trí cao hơn mà bản thân có thế đạt được. Nhưng đó không phải là sự ăn nhờ ở đậu. Nhưng điều các người làm bây giờ, bao gồm cả việc khởi động cuộc chiến vương cấp đều là vì muốn chứng minh cho đám người tiếu thế giới biết rằng các người là những kẻ mạnh nhất. Trong mắt tôi các người chỉ là những con chó tội nghiệp, sau khi tàn sát lẫn nhau thì đợi chủ nhân tới vứt cho miếng xương mà thôi!”

Giọng điệu của Diệp Thiên đầy nội lực, Lăng Thanh Long nghe thấy vậy cũng phải tái mặt và chau mày, sát khí bỗng nối lên.

“Diệp Lăng Thiên, cậu nói cái gì?”

ông ta sống đã hơn hai trăm năm, dù đến ngày hôm nay cũng chỉ có hồng ý giáo chủ, kẻ hủy diệt, chiến tôn, lãnh chúa Jacques là đủ tư cách làm đối thủ của ông ta. Vậy mà một kẻ thuộc thế hệ sau như Diệp Thiên mà lại dám vạch mặt ông ta như vậy thì đúng là điều trước giờ chưa từng có.

Ông ta đánh giá cao Diệp Thiên nhưng không có nghĩa là Diệp Thiên có thể vô lễ trước mặt ông ta.

“Sao, ông cho rằng tôi nói không đúng?”, Diệp Thiên đanh mắt, khẩu khí vẫn giữ nguyên.

“Diệp Lăng Thiên từ mười tuổi đã bị phế bỏ võ mạch, cả cơ thể mất đi võ công, từ đó, tôi đã học từng chiêu một, không bao giờ dựa vào người khác!”

“Công pháp của tôi là do tôi tạo ra. Trận pháp, y thuật cũng là do tôi dùng tính mạng đi khắp nơi tìm kiếm, chưa từng cầu xin bất kỳ ai, cũng không phải bố thí cho bất kỳ ai!”

Giọng nói của cậu đầy tự tin, vang khắp không gian.

“Diệp Lăng THiên tôi không cần người khác ban tặng cho sức mạnh, nếu như thật sự có con đường tu tiên thì tôi cũng sẽ dựa vào sức mạnh của mình để bước đi!”

“Còn tiểu thế giới gì đó mà ông nói với tôi, cùng các người trở thành người tu tiên ấy, nó thật nực cười, tôi không cần!’

“Tiểu thế giới, tôi sẽ đi nhưng sẽ không đi cùng các người. Trận chiến vương cấp sắp tới, tôi không có hứng thú, nên sẽ không tham gia!”

Diệp Thiên cảm thấy thất vọng. Ban đầu cậu còn có hứng thú với cuộc chiến vương cấp, cho rằng đó là một cuộc chiến hào sảng để phân cao thấp giữa phương Đông và phương Tây, nhưng giờ khi nghe Lăng Thanh Long nói ra nguyên do thì cậu cảm thấy thật thất vọng.

Kêu cậu đi chém giết lẫn nhau với đám người tuyệt đỉnh kia thì tới lúc đó chẳng phải là để bảo vệ sự tôn nghiêm của quốc gia nữa mà chỉ là tranh giành cái danh sách để bước vào tiểu thế giới, đúng là nực cười chết đi được.

Danh sách trên con đường tu tiên, người khác coi là bảo vật nhưng đối với Diệp Thiên thì chẳng là gì.

Nói xong, cậu quay người định bỏ đi vì chẳng còn chút hứng thú nói chuyện nào với Lăng Thanh Long nữa.

“Diệp Lăng Thiên, cậu cuồng ngạo quá rồi đấy!”

Cậu đang định bước đi thì giọng nói của Lăng Thanh Long như sét đánh chợt vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK