Hai người họ làm con dâu, chưa biết cháo gạo có vị gì từ sau khi rời khỏi nhà đây.
Lý lão phu nhân cũng không muốn ăn rau dại, vừa lúc nhìn thấy con dâu lớn trợn mắt, nhất thời khó chịu trong lòng: "Nhà con cả, lát nữa ngươi đến chỗ đệ tức ba mượn nửa túi gạo, đợi chúng ta về rồi sẽ trả lại cho họ."
Lưu thị vừa bị mẹ chồng bắt quả tang trợn mắt thì hơi chột dạ, nàng ấy biết mẹ chồng rất biết giả bộ. Trước mặt nhi tử, bà ta sẽ ra vẻ khổ sở rơi nước mắt, sau đó nói vài câu như thật như không, nam nhân của nàng ấy chẳng khác gì súc vật, một hai cho rằng nàng chống đối ngỗ nghịch mẹ chồng rồi động thủ đánh nàng.
Ban đầu nàng ấy còn phản kháng, nhưng nam nhân này vậy mà đánh cả hai đứa con gái của gã. Để bảo vệ con, Lưu thị chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Lưu thị cũng học ngoan, nếu mẹ chồng bảo nàng đi, nàng lập tức đi ngay: "Dạ, mẹ. Con sang nói với đệ tức liền."
Về phần đệ tức có cho mượn hay không, đó không phải là chuyện nàng ấy quyết định được.
Liễu Phán Nhi đang nghĩ cách định cư ở phía Nam, bất ngờ phát hiện có một phụ nhân đi về phía nàng, nhất thời không biết người này là ai, cứ như vậy không chớp mắt nhìn Lưu thị.
Lưu thị bị nhìn mà da gà da vịt nổi hết cả lên, trên gương mặt khô gầy vàng vọt nở nụ cười ngượng ngùng: "Đệ tức, ta không lòng vòng với ngươi, xin phép nói thẳng. Tiểu cô muốn ăn cháo, gạo trong nhà hết rồi, mẹ chông bảo ta tới mượn ngươi một ít."
"Ngươi cũng biết mẹ chồng chúng ta chẳng khác nào nương nương hở tí là sướt mướt, chỉ cần ta hơi có vẻ không nghe lời bà, bà lập tức khóc cho nam nhân của ta xem, nam nhân của ta lại là một gã hiếu thảo đến mức mù quáng, gã sẽ đánh ta, ta không thể không đến. Nhưng ngươi không muốn cho thì không cho cũng được, dù sao mẹ chồng cũng không dám trêu chọc ngươi, không dám chỉ tay năm ngón với ngươi."
Liễu Phán Nhi không ngờ người tẩu tẩu này lại nhanh nhẹn như vậy, cười khẽ: "Được, tẩu tẩu về nói với bà ấy là em có bốn đứa con phải nuôi, đứa con gái mập ú của bà ấy có cha có mẹ, không tới phiên tẩu tẩu như ta nuôi, một hạt gạo ta cũng không cho." Lưu thị cười cười, gật đầu trả lời: "Được, ta sẽ vê truyền đạt lại. Cũng khó xử cho ngươi, một mình che chở bốn đứa nhỏ."
Quan trọng là không phải con ruột, quá vất vả rồi.
"Không khó xử, chúng rất hiểu chuyện, cũng giúp ta rất nhiều." Liễu Phán Nhi trả lời, ngữ điệu ôn hòa, nhân cơ hội cho Lưu thị một nắm trứng cút, nhỏ giọng: “Tẩu tẩu, lén cho hai cháu gái ăn, đừng để tiểu cô nhìn thấy, nếu không thì hai đứa khó mà ăn được gì.
Liễu Phán Nhi như vậy hoàn toàn tương phản với tính cách nóng nảy của nàng, khiến Lưu thị hơi kinh ngạc, hơn nữa còn chủ động cho nàng ấy trứng chim.
Lưu thị chua xót, gật đầu: "Đa tạ đệ tức, ta hiểu rồi."
Lưu thị hàn huyên vài câu, trở lại trước mặt mẹ chồng: "Mẹ, đệ tức nói lương thực phải để bốn đứa nhỏ ăn, không cho ai mượn hết."
Sắc mặt của Lý lão phu nhân rất khó coi, nhìn Lý lão gia: "Lão gia tử, ngươi coi đứa con dâu này không hiếu thảo tí nào cả, Nguyên Thanh không ở nhà, ngươi thay Nguyên Thanh bỏ nàng."
Lý lão gia liếc mắt nhìn lão phu nhân, hơi ghét bỏ bà vợ già ngu ngốc này: "Bỏ Liễu Phán Nhi, ngươi nuôi bốn đứa nhỏ kia nhé?"
"Nuôi cái gì mà nuôi, đuổi Liễu Phán Nhi đi, dứt khoát tìm cơ hội ném mấy thằng nhóc chướng mắt kia đi, dù sao trên đường chạy nạn đi lạc mấy đứa nhỏ cũng là chuyện bình thường." Lý Anh Nương vội vàng nói, tâm tình nhảy nhót: "Cha mẹ, hai túi lương thực đầy đó, đủ cho chúng ta ăn rất lâu."
Lý lão gia híp mắt quát lớn: "Câm miệng!"
Lý Anh Nương cậy sủng mà kiêu, điêu ngoa tùy hứng: "Cha, cha chỉ biết bảo con câm miệng. Cha nghĩ lại xem quân lương và tiền thưởng trước kia của Tam ca đều cho các ngươi, chúng ta đã sống một cuộc sống đủ đầy nhường nào, ăn sung mặc sướng."
"Từ sau khi mấy thằng oắt kia đến, trừ một năm cho chúng ta hai lượng bạc ba mươi cân gạo ba mươi cân mì thì chẳng chu cấp thêm cái gì dù chỉ một văn tiền. Cũng vì bốn đứa con hoang và Liễu thị, trong lòng Tam ca căn bản không có người nhà như chúng ta."
Nước mắt của Lý lão phu nhân lại như cửa cống bị rò nước, chảy sướt mướt, nghẹn ngào nói: "Trước kia Tam nhỉ rất hiếu thuận, lòng đương gia ta rất khó chịu..."
Lý lão gia đen mặt, trâm ngâm không nói.
Lưu thị và con dâu thứ Diêm thị nghe thế, không khỏi sửng sốt rồi nhanh chóng cúi đầu. Các nàng thâm sợ hãi trong lòng, cô tiểu cô này độc ác quá chừng, chỉ vì một miếng ăn mà đòi bỏ đệ tức ba, còn muốn vứt bốn đứa trẻ Đại Bảo A Dung kia.
Trời dần tối, Lý trưởng thôn tìm được nơi cắm trại thích hợp, bắt đầu sắp xếp mọi người nghỉ chân tối nay.
Liễu Phán Nhi ra bờ sông rửa rau, xách nước, Lý Đại Bảo tìm củi lửa nấu cơm, Lý Dung nhìn đệ đệ muội muội, phân công làm việc.
Lưu thị đến bên cạnh Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói: "Đệ tức, ngươi nên cẩn thận một chút, tiểu cô lại bắt đầu nảy ra ý đồ xấu, nói sau khi tam đệ thành thân và nhận con nuôi, hắn bắt đầu ít cho bạc lại. Bây giờ còn muốn chiếm đoạt lương thực của các ngươi, lấy lý do ngươi bất hiếu mà bỏ ngươi, lại nhân cơ hội vứt bốn đứa trẻ Đại Bảo." Nói xong, Lưu thị rửa rau rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Liễu Phán Nhi không nói gì, nếu Liễu thị nói thật, người nhà cũ Lý gia này nào phải người thân gì, rõ là kẻ thù mới đúng chứ?
Quá xấu xa.
Nhưng Liễu Phán Nhi không sợ, chỉ cần họ dám động thủ, Liễu Phán Nhi sẽ khiến họ hối hận không kịp.
Xách nước về, nàng thuật lại những lời Lưu thị vừa mới cho Lý Dung và Lý Đại Bảo nghe.
Người xấu ở ngay bên cạnh, Liễu Phán Nhi phải để Lý Đại Bảo và Lý Dung biết, miễn cho chịu thiệt mắc mưu còn không biết ai giở trò quỷ.
Lý Đại Bảo và Lý Dung giận tái mặt: "Thật ra cha đã cho họ rất nhiêu bạc và mì dưỡng lão, nhưng họ không biết đủ."
Liễu Phán Nhi cười nhạo, thầm mắng những người đó si tâm vọng tưởng: "Bọn họ muốn lấy hết, lòng tham không đáy. Nhưng ta sẽ không để họ như nguyện, cho dù cha các ngươi bỏ ta, ta cũng sẽ bắt hắn ba mặt một lời mà bỏ, không tới phiên người khác làm thay. Nói cho các ngươi biết là để cho các ngươi đề cao cảnh giác, đừng bị lừa."
Lý Đại Bảo trả lời: "Biết rồi, dì Liễu!"