"Triệu tỷ tỷ, cứ việc thử." Liễu Phán Nhi cười nói, vải nhà nàng chịu được khảo nghiệm như vậy.
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn bưng nước tới, lại đem ước chừng ba thước vải đến đây, đặt ở trong chậu chứa nước. Ngâm một hồi lâu, sau khi lấy vải dệt ra, nước vẫn trong suốt như cũ.
Vải dệt bình thường sẽ bị phai màu không ít thì nhiều.
Trương phu nhân thấy thế, có chút vui sướng, vội vã muốn hợp tác với Liễu Phán Nhi, có ưu điểm và mánh lới như vậy, loại vải như vậy, chắc chắn sẽ rất dễ bán: "Đệ muội, mối làm ăn này nhất định phải để ta làm, giá cả có thể thương lượng."
Thấy Trương phu nhân thành khẩn như thế, hơn nữa đồng ý tăng giá, Liễu Phán Nhi cũng không phải người cổ hủ, cũng đồng ý: "Ta tin Triệu tỷ tỷ."
Hai người bàn luận không sai biệt lắm, liền ký kết khế ước, quy định xong giá cả và số lượng, cùng với phương thức nhận hàng vân vân.
Khi Liễu Phán Nhi kinh doanh, trước tiểu nhân sau quân tử, quang minh chính đại, chuyện hợp tác phía sau cũng không cần quan tâm.
Lúc thương đội còn chưa tới Dương Châu, Trịnh đại nhân đã thu được thư của Trương đại nhân, nhất thời tức giận đến đầu váng mắt hoa. Không phải nói nữ tử xuất thân thế gia rụt rè hiểu lễ nghĩa hay sao? Làm sao mà chỉ đi cùng đường cũng đắc tội Đức Thụy phu nhân cho được?
Trương phu nhân và Trương Thư Nhã tự mình tiễn đám người Liễu Phán Nhi ra ngoài cổng, Trương Thư Nhã hẹn với Lý Dung, sau này có thể trò chuyện qua thư, không được ngừng liên hệ, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu người bạn có bề ngoài rất giống với cô bé kia.
Trương đại nhân nghe huyền âm hiểu nhã ý, biết được Trịnh phu nhân gây khó dễ cho Liễu Phán Nhị, tất nhiên nguyện ý thuận nước đẩy thuyền, ngay đêm đó viết một phong thư trực tiếp gửi cho thủ bị của Dương Châu là Trịnh đại nhân.
Lúc Trương đại nhân đang nói chuyện phiếm với Hoắc Thành Đạt, cũng biết đến chuyện Trịnh phu nhân khinh thường và làm khó dễ phu nhân. Thuận lợi làm khách ở Trương gia, còn chốt được việc buôn bán vải dệt, lúc sau chỉ chờ Cố quản sự và thương đội tiếp tục đi Dương Châu, Cô Tô.
Tuy rằng hai người đều là quan ngũ phẩm, nhưng Trương đại nhân có trách nhiệm giám sát Trịnh đại nhân. Nếu bị Trương đại nhân nhìn chằm chằm, cho dù Trịnh đại nhân có làm việc chu toàn thì vẫn có thể bị moi ra rất nhiều sai lầm.
Giữa trưa, Trương phu nhân và Trương Thư Nhã nhiệt tình tìm bốn người Liễu Phán Nhi cùng dùng ngọ thiện, trò chuyện với nhau thật vui. Dùng cơm xong, sau khi ngồi lại một lát, Liễu Phán Nhi cáo từ.
Liễu Phán Nhi chưa từng tới Kim Lăng, lại là nhà nông, năm trước vẫn là dân chạy nạn, nào có năng lực quen biết nhân vật lớn ở Kim Lăng?
Lúc này Trịnh phu nhân cũng không biết nỗi khó xử của Trịnh đại nhân trượng phu mình, ngược lại bởi vì ngày hôm qua đi bái phỏng Kim Lăng hầu phủ, gặp được đường muội là phu nhân Kim Lăng hầu, nhận được quà đáp lễ có giá trị xa xỉ, âm thầm vui mừng.
Trịnh phu nhân hỏi nha hoàn bên người: "Ngày hôm qua bảo các ngươi đi hỏi thăm, người một nhà kia đi làm khách ở đâu?"
Khinh thường Đức Thụy phu nhân xuất thân nhà nông, nhưng nàng ấy lại không chịu nhìn xem người ta chỉ bằng vào chính mình mà đi tới cáo mệnh tứ phẩm? Cả triêu có thể có bao nhiêu nữ tử làm được?
Thuý Mai trả lời: "Phu nhân, Lý phu nhân đến nhà tuyên an sứ Trương đại nhân làm khách, nhưng lại được ma ma bên người Trương phu nhân tiễn về, có thể thấy được quan hệ thân hậu."
Tuy Trịnh phu nhân không hiểu chuyện quan trường, nhưng mà biết chức quan trên quan trường, tuy rằng chức thủ bị Dương Châu của trượng phu nàng cùng cấp với chức tuyên an sứ, nhưng Trương đại nhân phụ trách giám sát thủ bị từ Giang Nam đạo trở xuống, chiếm cứ ưu thế tự nhiên.
Tâm tình tốt của Trịnh phu nhân, sau khi nghe đến những cái tên này, lại tâm phiên ý loạn: "Tốt lắm, ngươi đi xuống đi."
Thuý Mai nhắc nhở: "Phu nhân, sự tình có liên quan đến tiên đồ của lão gia, không thể sơ suất được!"
Trịnh phu nhân xua tay: "Đã biết! Lắm miệng, chuyện ngươi có thể nghĩ đến, ta có thể không nghĩ ra hay sao?”
Trịnh phu nhân không nghĩ tới Liễu Phán Nhi còn có tâng quan hệ này, nàng ta chỉ là một nông phụ không có khả năng có liên hệ với tuyên an sứ, hẳn là quan hệ của trượng phu Lý Nguyên Thanh của Liễu Phán Nhi.
Mặc kệ là bên nào, có vẻ nàng ấy không thể công khai làm khó đoàn người Liễu Phán Nhi nữa. Còn về phần lén lút, xem tình huống vậy, có đôi khi thuận thế mà làm, có thể xem được kịch vui.
Ngày hôm sau thương đội tiếp tục lên đường, trạm tiếp theo chính là Dương Châu.
Cố quản sự lén đến nói với Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, tới Dương Châu rồi, ngài và mấy đứa nhỏ ở trong khách điếm, không cần đi ra ngoài, miễn cho gặp phiền toái. Về phần chuyện buôn bán vải dệt và hương liệu của phu nhân, ta chạy chân thay phu nhân.
Vốn Trịnh phu nhân nghĩ rằng trượng phu tới đón nàng ấy, trong lòng rất vui vẻ, nhưng không nghĩ tới trượng phu lại đi thẳng đến xe ngựa của Liễu Phán Nhi, hành lễ với Liễu Phán Nhi, tươi cười rạng rỡ.
Liễu Phán Nhi nghe vậy, mặt lộ vẻ cảm kích: "Đa tạ Cố quản sự."
Lên đường hai ngày, rốt cục tới Dương Châu vào ngày thứ ba.
Trịnh phu nhân cùng hạ nhân nhìn thấy đoàn người Liễu Phán Nhi, không có giao lưu, nhưng quan hệ cũng không chuyển biến xấu, nhưng Liễu Phán Nhi vẫn không dám lơ là.
Nàng không phải người cậy mạnh, nếu việc này chỉ có một mình nàng, hết thảy đều dễ bàn, nhưng nàng mang theo ba đứa nhỏ, hết thảy cẩn thận là trên hết. Tranh phong đấu khí, hoàn toàn không cần thiết.
Ngoài cửa thành, Trịnh đại nhân đặc biệt xin phép một ngày, đến đây nghênh đón Liễu Phán Nhi, đồng thời nhận lỗi. Về phần người vợ bại gia kia, sau khi về sẽ dạy bảo nàng ấy!
Chỉ cần ở khách điếm, có người của hắn, cho dù là Trịnh phu nhân muốn tìm phiền toái, cũng không dám làm càn trước mặt Cố gia.
Thuý Mai cũng lo lắng phu nhân ở lại bên này sẽ gây chuyện, cũng không biết vì sao, dù sao phu nhân vừa nghe thấy Đức Thụy phu nhân thì tâm tình sẽ không tốt: "Phu nhân, có việc gì trở về rồi nói sau. Lão gia, mới nhậm chức ở Dương Châu không đủ hai tháng, căn cơ còn nông cạn, không thể có bất cứ sơ xuất nào."
Trịnh phu nhân vừa định đi qua, lại bị gã sai vặt bên người Trịnh đại nhân ngăn lại: "Phu nhân, lão gia dặn dò, hắn qua bên kia nhận lỗi, không cho ngài đi qua. Tiểu nhân cung thỉnh phu nhân hồi phủ."
Trịnh phu nhân nghe thế, nội tâm tràn đầy ấm ức, hít thở không thông: "Này..."
Không chỉ như thế, trượng phu của nàng ấy lại còn tặng một phần hậu lễ cho Liễu Phán Nhi, phải đến nửa xel
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Trịnh đại nhân khách khí rồi, vốn giữa ta và Trịnh phu nhân cũng không có gì, chẳng qua là mấy đứa nhỏ chơi đùa ầm ï mà thôi. Trịnh đại nhân chớ để ở trong lòng."
Gã sai vặt nhanh chóng phân phó xa phu, mau vào thành hồi phủ.
Trịnh đại nhân khách khí chân thành giải thích, trên quan trường không nên kết thù: "Nội tử vẫn luôn ngạo kiều, khi nói chuyện làm việc khó tránh khỏi có chút không thoả đáng. Sau khi hồi phủ ta nhất định sẽ dạy bảo nàng ấy, chỉ mong Đức Thụy phu nhân thứ lỗi."
Trịnh phu nhân vẫn chưa bị tức giận làm mất lý trí, ngồi về xe ngựa lần nữa, hầm hừ vén màn cửa lên.
Trịnh đại nhân thấy Liễu Phán Nhi thu lễ, còn nói vậy, cũng yên tâm một chút: "Đa tạ Đức Thụy phu nhân.”