Bây giờ nạn nhân ve rồi, lại còn có một bối cảnh lớn như vậy, họ không chạy trốn thì khéo chẳng sống nổi nữa.
Tức phụ của đại nhi Từ gia rời đi, không hỏi nữa mà nhanh chóng đi vê thu dọn đồ đạc. Của hồi môn, có thể mang đi thì tranh thủ đem đi.
Tức phụ của nhị nhi tử Từ gia với tức phụ của tam nhi tử không hiểu mấy chuyện đó của Từ gia, cũng không biết Liễu Phán Nhi là ai, nhưng nhìn thấy đại tẩu vốn thông minh lanh lợi đi rồi thì các nàng cũng không dám lề mê nữa.
Hai người thi nhau đi vê, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. Chỉ của hồi môn đã nhiều, mà Từ gia còn chiếm được của tích cóp qua nhiều năm của Liễu gia nên càng giàu có hơn. Cả trong lẫn ngoài đều được trang hoàng rất đẹp, có giá trị rất lớn.
Cái gì cũng không nỡ bỏ, các nàng ta muốn đem tất cả mọi thứ đi, đồ vật được đóng gói ngày càng nhiều.
Từ Gia Thịnh hơi thất thân đứng ở trong viện, nhìn những thứ này, đây đều là thứ ông ta hao tâm tổn phí mà có.
Lúc đầu ông ta đã che dấu toàn bộ vết tích của Liễu gia, hoàn toàn biến nó thành Từ gia.
Bây giờ Từ gia đã là gia tộc lớn nhất thành Tang, nhưng không ngờ Liễu Phán Nhi bây giờ lại có quyền có thế như vậy. Chuyện ông ta làm, ông ta càng rõ hơn ai hết.
Nhạc phụ nhạc mẫu đã chất.
Liễu Vân Nhi cũng đã chết.
Với nữ nhi Liễu Phán Nhi thì không quan tâm, mặc cho kẻ khác khi nhục. Chen ép Liễu Nhi về nhiều khía cạnh ở thành Tang, phải để người Liễu gia phải rời xa quê hương, đi tha hương cầu thực. Một số người Liễu gia ở lại thành Tang, cũng chỉ như chuột chạy ngang đường, hèn mọn, chỉ biết kéo dài hơi tàn.
Nhưng không ngờ tới rằng Liễu Phán Nhi lại xoay mình, biến thành Đức Thụy phu nhân, trượng thu thì càng lợi hại, là Lý tướng quân Đại Đô Thống phương bắc. Bây giờ Từ Gia Thịnh đã hối hận rồi.
DTV
Hơi hối hận vì trước đây đã không đối tốt với Liễu Phán Nhi.
Càng hối hận hơn là lúc trước không thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t Liễu Phán Nhi luôn. Vậy là chấm hết rồi, có lẽ sẽ chẳng còn chuyện gì khác.
Thế nhưng hối hận chẳng có ích gì cả, bởi báo ứng tới rất nhanh.
Sau khi Liễu tộc trưởng ra khỏi quan phủ, trò chuyện với Hồ sư gia một lát, rồi tới y quán Ngô gia. Liễu lão tộc trưởng vừa vào cửa, đã nói: "Ta muốn gặp Ngô lão thái gia của y quán Ngô gia các người."
"Ài, Liễu tộc trưởng à, lão thái gia của chúng ta bây giờ không phải ngài muốn gặp là gặp." Dược đồng trong y quán chế nhạo Liễu lão tộc trưởng.
Liễu lão tộc trưởng cười cười, nhưng không tức giận: "Ngươi xem thường ta cũng không sao, nhưng làm chậm trễ đại sự của lão thái gia nhà ngươi, ngươi sẽ không chịu nổi đâu. Nói là tôn nữ của đường huynh ta Liễu Phán Nhi đã về, hơn nữa còn là phu nhân của Đại Đô Thống. Nếu còn không muốn gặp ta, vậy ta sẽ lập tức rời đi."
Liễu lão tộc trưởng hăng hái, đợi đến xử lý tốt Từ gia, Liễu Phán Nhi có trừng phạt ông, ông ta cũng nguyện ý.
Trong những năm qua, đã phải chịu đựng quá nhiều uất ức rồi.
Nhìn thấy Liễu tộc trưởng như vậy, dược đồng cũng không dám chủ quan: "Thấy ngươi đã đưa thân già tới đây không dễ dàng gì, ta sẽ thay ngươi đi một chuyến." Dược đồng nhanh chóng chạy đến hậu viện, sau đó tìm thấy Ngô lão thái gia: "Lão thái gia, Liễu lão tộc trưởng đến gặp người."
Khi Ngô lão thái gia nghĩ đến con quỷ nghèo Liễu gia đó, lập tức khit mũi: "Không gặp, bảo ông ta biến đi."
Dược đồng vội vàng nói: "Liễu lão tộc trưởng kia nói, phu nhân Đại Đô Thống chính là Liễu Phán Nhi, là tôn nữ của đường huynh ông ta. Đường huynh của Liễu lão tộc trưởng chẳng phải chính là Liễu Bán Thành, người giàu nhất thành Tang lúc trước sao?"
Tẩu thuốc trong tay Ngô lão thái gia rơi xuống đất: "Ai cơ? Liễu Phán Nhi, phu nhân của Đại Đô Thống?"
Dược đồng đáp: "Đúng vậy, Liễu lão tộc trưởng nói ngươi nhất định sẽ phải gặp ông ta."
Ngô lão thái gia sợ tới mức run rẩy, cũng không thèm nhặt túi Ngọc Yên trên mặt đất lên: "Mau cho mời Liễu lão tộc trưởng."
"Vâng, lão thái gia. Dược đồng đồng ý, vội vàng đi ra ngoài mời người.
Ngô lão thái gia lo lắng đi tới đi lui, nếu Liễu Phán Nhi là tôn nữ mất tích của Liễu Bán Thành, nếu bây giờ quay lại, tất nhiên sẽ điều tra sự thật về cái c.h.ế.t năm đó của phu thê Liễu Bán Thành.
Nhiều năm như vậy, ông ta quả thực đã định có c.h.ế.t cũng không thừa nhận, không có chứng cớ, không thể kết tội ông ta. Chỉ là Liễu Phán Nhi bây giờ có quyền thế, muốn báo thù, sẽ có rất nhiêu biện pháp khiến ông ta không thể đề phòng. Bây giờ nên quy hàng hay là dù c.h.ế.t cũng không thừa nhận đây?
Ngô lão thái gia gọi sai vặt tới, quyết định đi xem thử Từ gia bên kia thế nào: "Ngươi đi xem xem bây giờ Từ gia thế nào rôi?" "Vâng, lão thái gia." Gã sai vặt đồng ý, vội chạy ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Liễu lão tộc trưởng bước nhanh đi vào hậu viện, trên mặt mang theo nụ cười. Ngô lão thái gia là một người xảo quyệt nên nhanh chóng bước tới và chào hỏi: "Liễu hiền đệ, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?”
Liễu lão tộc trưởng ghét nhất tính tiểu nhân này của Ngô lão thái gia, không xứng làm đại phu chút nào.
"Đương nhiên là tới đây để hỏi xem năm đó tình hình sức khỏe của đường huynh đường tẩu ta vốn rất tốt, nhưng sau khi để ngươi thăm bệnh, thì lại nằm liệt giường rồi không lâu sau thì qua đời. Ngoài ra, ta còn tra ra được rằng ngươi với Từ Gia Thịnh âm thâm gặp nhau, bí mật mưu đồ cái gì đó?"
Tất nhiên, Ngô lão thái gia không dám thừa nhận, nhanh chóng lắc đầu: "Liễu hiền đệ không thể vu khống người khác vậy được, lúc trước Từ lão gia đến gặp ta, chỉ để hỏi thăm sức khỏe của Liễu lão thái gia, không có gì khác."
"Chuyện mạng người quan trọng, Ngô mỗ nào dám làm liều, xin Liễu huynh chớ buộc tội ta một cách oan uổng. Nhà ta mở y quán, chữa bệnh và cứu người là bổn phận của Ngô mỗ."
Nhìn thấy bộ dạng Ngô lão thái gia chột dạ, vội vàng bao biện, Liễu tộc trưởng cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
"Đã lâu vậy rồi, chỉ cân ngươi và Từ Gia Thịnh không thừa nhận thì đúng thật là không có chứng cứ gì. Chỉ là trên đời này, ngẩng đầu ba thước có thần minh, có thiên đạo luân hồi, lão thiên gia đều vẫn luôn dõi theo, nên mới phù hộ cho tôn nữ Liễu Phán Nhi của ta bình an trở về. Địa vị cao quý, cái c.h.ế.t kỳ lạ năm đó của đường huynh đường tẩu, thậm chí là mẫu thân nàng, nàng sẽ nhất quyết điều tra."
Liễu lão tộc trưởng cũng biết có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ vì vài câu nói của hắn, muốn Ngô lão thái gia nói ra chân tướng năm đó là điêu không thể.
Đã vậy thì Liễu lão tộc trưởng không muốn phí lời nữa.
Dù sao thì tôn nữ Liễu Phán Nhi sẽ không để những người này đi, chỉ cần kiên trì điều tra với thái độ kiên quyết, sớm hay muộn sẽ có người sẵn sàng nói ra sự thật về năm đó.
Liễu lão thái gia sải bước bỏ đi không một lời từ biệt.
Ngô lão thái gia nhìn theo bóng lưng Liễu lão tộc trưởng rời đi, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
Chân tướng về chuyện năm đó chỉ có ông ta và Từ Gia Thịnh biết, cho dù người khác không có chứng cứ nhưng cũng có thể đại khái đoán được.
Ngày xưa Liễu lão tộc trưởng không tiền không thế, chỉ là một một lão già họm hẹm nên không thể làm gì được ông ta. Nhưng bây giờ đã khác.
Ngô lão thái gia cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, càng nghĩ càng sợ hãi.
Người được phái đến Từ gia để hỏi thăm vẫn chưa về, Ngô lão thái gia không dám ngồi yên chờ chết, lập tức phái người điều tra tin tức vê Liễu Phán Nhi, phu nhân của Đại Đô Thống.