Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Đại Bảo luôn tự cho mình là trụ cột trong nhà, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng rất có trách nhiệm.

Lý Dung nóng lòng muốn thử: "Mẫu thân, có thể đưa con đi không? Hiện tại xưởng ép đã lề lối như cũ, tiểu quản sự mà ta cân nhắc có thể quản lý được. Đưa ta ra ngoài mở mang thêm kiến thức, lần này ta cảm thấy chúng ta không chỉ có thể bán gia vị, còn có thể bán vải vóc. Vải bông vận chuyển đến Kim Lăng, Dương Châu, Cô Tô cách xa mấy trăm dặm, giá cả rẻ không có lời lắm nhưng tơ lụa thì giá cả lại rất cao. Chúng ta nhuộm màu đẹp, hơn nữa còn không phai màu, là những điểm rất dễ để bán đi."

Đôi mắt Liễu Phán Nhi sáng lên, nhìn về phía con gái Lý Dung với ánh tràn ngập khen ngợi: "Đúng vậy, A Phương, chuẩn bị mang theo một xe tơ lụa. Lần này thuận tiện đàm phán chuyện buôn bán tơ lụa. Lần này A Lệ ở nhà, A Phương và A Dung theo ta ra ngoài.

Lý Nam chớp đôi mắt to: "Mẫu thân, ta, còn A Nam nữal"

Lý Tiểu Bảo ở bên cạnh phàn nàn muội muội: "Ngoại trừ ăn ra, muội cũng không giúp được cho mẫu thân. Lần này mẫu thân đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cũng không phải du ngoạn, muội chớ đi theo cản trở."

"Ai cần ca ca lo, ta ghét ca ca." Lý Nam trừng mắt nhìn ca ca: "Mẫu thân, mang ta đi đi. A Nam sẽ rất ngoan, tuyệt đối sẽ không chạy loạn."

Nhìn về phía đôi mắt to ướt sũng của Lý Nam, cuối cùng Liễu Phán Nhi vẫn lắc đầu: "Mùa hè nhiều mưa, con còn nhỏ, lỡ như bị bệnh, trì hoãn hành trình chỉ là chuyện nhỏ nhưng sức khỏe của con bị giày vò mới là chuyện lớn. Chờ con và Tiểu Bảo lớn hơn một chút, mẫu thân sẽ dẫn hai đứa ra ngoài, có được không?"

Năm nay Lý Nam đã cao lớn khỏe mạnh, ôm lấy Liễu Phán Nhi: "Nhưng A Nam không nỡ xa mẫu thân, không nỡ xa mẫu thân."

Lưu thị không đồng ý, vội vàng khuyên can: "Phán Nhi, không có ai nuông chiều con như muội. Muội đừng quên, trên đường chạy nạn, A Nam bị bệnh đáng sợ đến mức nào."

Liễu Phán Nhi nhanh chóng gật đầu, không thể thay đổi quyết định: "Đúng vậy, A Nam. Chúng ta sẽ đi nhanh về nhanh. Bàn chuyện làm ăn xong, chúng ta sẽ trở về, sẽ không ở lại bên ngoài quá lâu đâu."

Lý Nam bĩu môi: "Không được."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Cả đi cả về tâm khoảng một tháng, lần này đội buôn muốn đi Kim Lăng, Dương Châu, Cô Tô và Hàng Châu. Hàng Châu xa chỗ chúng ta nhất nhưng nghe nói rất sầm uất. Đến những chỗ này, ta sẽ mang lễ vật vê cho A Nam, có được không?”

Lý Nam thấy thế, vẻ mặt đau khổ: "Mẫu thân, vậy khi nào mẫu thân có thể trở về?"

Liễu Phán Nhi dỗ không được, cũng rất khó xử: "Vậy thì đưa theo?”

Tâm can Liễu Phán Nhi sắp run rẩy trước giọng nói non nớt mềm mại này, lập tức muốn thay đổi quyết định, Lưu thị tới ôm Lý Nam: "A Nam, mẫu thân con ra ngoài để làm ăn, không phải du ngoạn. Chờ khi con lớn bằng tỷ tỷ của con, có thể chăm sóc chính mình, cơ thể khỏe mạnh là có thể theo mẫu thân đi ra ngoài."

Nhưng từ ngày hôm sau, Lý Nam bắt đầu không dính lấy Liễu Phán Nhi, còn nói không đi, sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ, chờ mẫu thân trở về. Dáng vẻ hiểu chuyện, hoàn toàn khác với dáng vẻ khóc lóc om sòm đêm qua.

Lúc này, sự kiên trì của Lý Nam làm cho mọi người phải giật mình.

Không chỉ như thế, ngay cả buổi tối đi ngủ, cũng phải dính lấy Liễu Phán Nhi. Chỉ sợ vừa tỉnh lại, lại không thấy mẫu thân đâu nữa.

"Dì Tiểu Hoa, đó là chạy nạn, bây giờ là đi buôn bán, có xe ngựa, có nhà trọ để ở nên sẽ không bị bệnh đâu." Lý Nam nhỏ giọng nói: "Con ăn nhiều, cơ thể cũng khỏe, sẽ không bị bệnh đâu."

Liễu Phán Nhi chỉ cho là Lý Nam đã nghĩ thông suốt, cũng không quá chú ý.

Lần khởi hành này, Liễu Phán Nhi quyết định sẽ mang nhiều lễ vật vê cho mọi người, để bù đắp cho khao khát muốn đi của mọi người.

Tận dụng thời gian một ngày, Liễu Phán Nhi giao chuyện trong nhà cho Lưu thị, hơn nữa cũng nói với phu thê nhà trưởng thôn sát vách, để bọn họ chăm sóc lẫn nhau.

Liễu Phán Nhi giao xưởng nhuộm vải cho Triệu nương tử giỏi việc, giao trại nuôi heo ở bên kia cho Đường nương tử. Chuyện trong trấn giao cho Trần Quảng Nam, để cho hắn ta phụ trách trị an trong trấn.

Nhị Cẩu Tử ở nhà, phụ trách những chuyện trong nhà cần nam tử ra mặt, phối hợp với Lý Đại Bảo làm việc.

Sắp xếp xong tất cả, thu dọn xong hành lý, lúc này Liễu Phán Nhi mới mang theo giấy tờ thân phận của mình để chuẩn bị sáng mai khởi hành.

Hôm nay Lý Nam muốn ngủ một mình, không dính lấy Liễu Phán Nhi nữa.

Liễu Phán Nhi cho rằng Lý Nam đã nghĩ thông suốt, rất vui mừng, không cần tốn sức để dỗ dành nhóc con này.

Ngày hôm sau, bên ngoài còn chưa sáng, chỉ có tiếng gà trống gáy trong thôn.

Chuyến đi lần này, nhóm Liễu Phán Nhi và Lưu thị không đánh thức bọn nhỏ, mà lặng lẽ lên đường.

Đi ra khỏi huyện Thôi Dương tầm hai mươi dặm, rương tơ lụa của nhà Liễu Phán Nhi phát ra âm thanh thình thịch. Trong quá trình xe ngựa đi lại, âm thanh cũng không lớn.

Lần này, mang theo hai xe hương liệu thì là, chừng một ngàn hai trăm cân. Còn có một xe tơ lụa chừng hai trăm sấp, đều là những màu sắc hoa văn đẹp ở trong xưởng, chuẩn bị để làm hàng mẫu. Nhóm Đường Vân Sơn, Hoắc Thành Đạt thì cưỡi ngựa, hoặc thay phiên ngôi xe ngựa để nghỉ ngơi.

Mặc dù Liễu Phán Nhi không quen nhưng có Cố quản sự giới thiệu, nên cũng hàn huyền đôi chút.

Đến huyện thành, nghỉ ngơi lấy sức một chút. Ăn điểm tâm, sau đó đi tới phía nam thành, cùng đội buôn của Cố quản sự nhà Cố gia hội họp. Trịnh phu nhân, thê tử của đại nhân phòng thủ Dương Châu mang theo con trai con gái tới, hành lễ với Liễu Phán Nhi.

Bọn họ rất hào hứng và phấn khởi, cho dù buổi sáng thức dậy rất sớm, giờ phút này cũng không buồn ngủ chút nào.

Cố quản sự và Liễu Phán Nhi nói với mọi người một số chỗ cần chú ý, lúc này mới bắt đầu khởi hành. Lý Dung và Lý Phương rất kích động, đây là lân đầu tiên bọn họ thật sự đi xa nhà ngoại trừ lúc chạy nạn, từ quê nhà trốn tới Giang Nam. Hơn nữa còn là đi học tập buôn bán.

Vừa nhìn, Liễu Phán Nhi lấy làm sửng sốt, giấy niêm phong bên trên lại bị xé ra: “Hôm qua rõ ràng ta đã tự mình niêm phong, sao lại bị xé ra?”

"Phu nhân, trong rương có tiếng động, thuộc hạ lo lắng là chuột. Xin phu nhân mở rương ra xem thử." Đường Vân Sơn đề nghị, lỡ như cắn hỏng, sao còn có thể làm hàng mẫu được?

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đi qua xem thử."

Đường Vân Sơn kỹ lưỡng, vẫn luôn cưỡi ngựa đi theo xe ngựa hương liệu và tơ lụa. Mơ hồ nghe thấy tiếng động, lo lắng là chuột chui vào cắn hỏng vải vóc. Đợi đến lúc nghỉ ngơi, Đường Vân Sơn bèn bẩm báo với Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía cục thịt này với vẻ không dám tin: "A Nam, con... Sao con lại ở trong rương? Cái rương này là dạng bịt kín, con không sợ bị c.h.ế.t ngộp sao?”

Liễu Phán Nhi xua tay, nhìn cái rương bên cạnh, còn có một dấu chân nhỏ, không khác bàn chân nhỏ của A Nam là mấy, bỗng chốc có suy đoán không hay: "Bây giờ mau chóng mở ra xem đi?"

"Dạ phu nhân." Đường Vân Sơn vâng lời, Hoắc Thành Đạt ở phía sau mở rương ra, sau đó nhìn thấy Lý Nam mũm mỉm ở trong rương ngột ngạt đến đỏ bừng cả mặt, hơn nữa đầu còn chảy đây mồ hôi.

Đường Vân Sơn cũng sửng sốt: "Đều do thuộc hạ sơ suất, sáng sớm không có kiểm tra từng cái."

Trong nháy mắt cái rương được mở ra, lúc ấy Lý Nam mới thoải mái tinh thần. Từ trong rương ngôi dậy, có chút đắc ý nói: "Ta dùng mũi khoan sắc bén của ca ca để khoan mấy lỗ ở trên rương, không thể c.h.ế.t ngộp được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK