Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau lại tăng, tăng lên mười bốn văn tiền

Ngày thứ ba tăng lên mười sáu văn tiền, đến ngày thứ năm tăng lên hai mươi văn tiên, đã tăng gấp đôi so với ban đầu

Người dân mua lương thực phải tốn rất nhiều tiên, những gia đình nghèo không có đủ tiền để mua lương thực

Viên tri phủ biết được tình huống này, đi tìm Lý Nguyên Thanh

Lý Nguyên Thanh gan đây bận rộn bố trí phòng ngủ ở thành Bắc Vân, thực sự rất bận rộn, không biết Viên tri phủ tới tìm hắn có chuyện gì

"Viên tri phủ, sao ngươi lại có thời gian rảnh mà tới đây?"

Viên tri phủ trả lời: "Mấy cửa hàng lương thực lớn trong thành bắt đầu tăng giá, giá cả so với trước chiến tranh tăng gấp đôi.

Viên mỗ tới đây, muốn ngài đưa ra một điều khoản để chuẩn bị cho chiến tranh. Viên mỗ cần điều khoản này, có thể yêu cầu tất cả thương hộ trong khu vực chiến tranh không được phép tăng giá, hơn nữa còn có thể yêu cầu trả lại tiền thu được từ việc tăng giá, sau đó còn phải phạt tiền." Lý Nguyên Thanh nghe nói như vậy, hai mắt sáng lên: "Được, cái này có thể làm được. Ta sẽ làm ngay. Lý mỗ ghét nhất mấy loại người lợi dụng chiến tranh để kiếm tiên, quá hỗn nạn."

Viên tri phủ cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, bọn họ chỉ nghĩ đến việc kiếm được lợi từ chiến tranh nhưng họ đã quên, chúng ta còn có một cách khác đối phó với họ."

Lúc này, Lý Nguyên Thanh nhắc nhở: "Viên tri phủ, tuy rằng ngươi có thể cấm bọn họ tăng giá, có thể tịch thu tiền từ việc tăng giá của bọn họ, nhưng nếu người ta không bán, chúng ta cũng không thể ép buộc họ bán lương thực được!" Viên tri phủ ngạc nhiên: "Nếu không bán số lương thực kia đi thì chúng cũng sẽ biến thành lương thực cũ, không đáng giá."

Lý Nguyên Thanh cười lạnh: "Nhưng có người sẽ nuốt không trôi cục tức này mà không bán. Bây giờ ngươi cũng không thể dùng biện pháp quá mạnh để đối đầu với họ. Bởi vậy, trước khi hành động phải sắp xếp người từ thành Tang đến lấy lương thực."

"Nếu những cửa hàng lương thực này không bán, như vậy sẽ do quan phủ ra mặt và thiết lập khu vực bán lương thực ở trong thành, không được để bọn họ uy hiếp."

Viên tri phủ nghe nói như vậy, thấy rất đúng: "Lý tướng quân nói phải. Lương thực trong kho ở thành Tang không thể động vào. Đó là đường lui cuối cùng của người dân thành Tang Đại Chu. Đoán chừng lần này, phải lấy lương thực từ chỗ Đức Thụy phu nhân.”

Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Được, lúc trước đã quyên góp một nửa số lương thực đã thu hoạch trong nhà cho quân đội, một nửa còn lại vẫn còn trong kho, chỉ sợ sau khi chiếm lĩnh thành Bắc Vân sẽ thiếu lương thực."

DTV

Viên tri phủ cúi người cảm tạ: "Đức Thụy phu nhân đúng là có lòng."

Lý Nguyên Thanh đắc ý, tự hào về nương tử: "Tất nhiên rồi, đó chính là nương tử của ta."

Viên tri phủ nghe nói như vậy, dở khóc dở cười, lúc nào cũng khoe khoang nương tử của mình. Tất cả mọi người trong triều ngoại trừ Cố phò mã thì đó chính là Lý đại tướng quân

Người xưa nói không sai, lấy được nương tử tốt là phước ba đời một chút cũng không sai

Ông ta cũng âm thầm chọn nữ nhi nhà Lý đại tướng quân cho nhi tử của mình nhưng chức vị của ông ta quá thấp, không dám yêu cầu

Nhưng chỉ cần ông ta làm tốt, sau này có thể vươn lên vị trí cao hơn. Chỉ cần đợi thêm chút thời gian nữa, đến lúc đó ông ta sẽ môn đăng hộ đối với Lý đại tướng quân

Sau khi Viên tri phủ trở về, ông ta lập tức viết thư cho Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi

Đồng thời, thư của Lý Nguyên Thanh cũng đến tay Liễu Phán Nhi

Trong nhà kho quả thực có rất nhiều lương thực, hiện tại bán đi cũng tốt, hơn nữa còn là Viên tri phủ tự mình phái người đến vận chuyển lương thực

Mấy cửa hàng lương thực ở thành Bắc Vân, thấy tăng giá không bị phạt lập tức cảm thấy quan phủ không thể kiểm soát lương thực để ổn định giá cả, vì thế không kiêng nể gì mà tăng giá

Một bao lương thực, có giá tới ba mươi văn tiền Người dân thực sự không thể đủ khả năng để mua lương thực Đúng lúc này, Viên tri phủ trực tiếp phái người vây quanh mấy cửa hàng lương thực, hơn nữa còn dán niêm phong và đọc hình phạt "Vật tư thời chiến, không được phép tăng giá. Không chỉ tịch thu tiền thu được từ việc tăng giá, mà còn bị phạt tiên. Người nhà cũng bị bắt và bị quan phủ đánh ba mươi trượng." Hình phạt như vậy khiến mấy ông chủ cửa hàng lương thực trở tay không kịp Ban đầu còn đắc ý nhưng hiện tại thì hoàn toàn ngược lại, toàn bộ tiền kiếm được đều bị tịch thu, hơn nữa còn bị đánh "Triệu huynh, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Mấy ông chủ cửa hàng lương thực, bi danh ba muoi truong cung khong dam ở nhà mà vác cái m.ô.n.g đau đớn đến thương lượng với Triệu chưởng quỹ

Triệu chưởng quỹ bị đánh đến nỗi chỉ có thể nằm sấp trên giường, hơn nữa tuổi của hắn cũng tương đối cao, vết thương cũng tương đối nghiêm trọng

"Chuyện này không thể kết thúc như vậy được. Sở dĩ quan phủ ra tay, cũng bởi vì chúng ta đã tăng giá quá nhiều."

Mọi người nghe xong cũng gật đầu đồng ý, dù sao lúc trước tăng giá quan phủ cũng không ra mặt

Một người khác cẩn thận hỏi: "Nếu không thì chúng ta sẽ giảm giá?"

"Bao nhiêu?”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Triệu chưởng quỹ

Triệu chưởng quỹ trầm tư một lát, sau đó suy nghĩ một lúc, nói: "Ta cảm thấy bây giờ chúng ta không bán lương thực. Đợi đến khi người dân trong thành không mua được lương thực, đến lúc đó quan phủ sẽ phải cầu xin chúng ta bán lương thực."

Đúng lúc này, có người nói: "Nếu như quan phủ nóng nảy, cướp lương thực của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"

Triệu chưởng quỹ cười lạnh: "Lương thực mới trong thành rất ít, kho hàng của nhà chúng ta ở ngoài thành kia mới là đầu mối, ta cũng không tin các ngươi không có kho lương thực bí mật của mình."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười

Những kho lương thực kia, không phải người đáng tin cậy thì cũng không thể biết

"Dù sao đến lúc đó cũng sẽ nói là không có lương thực, hơn nữa lúc trước chúng ta đã thu thập tất cả lương thực còn dư ở thanh Tang lại, số lượng cũng không khác trước đây. Quan phủ muốn có được lương thực còn dư, cũng chỉ có thể lấy ở khu vực xa hơn.”

"Quá trình vận chuyển ít nhất cũng phải mất hơn một tháng, hơn nữa thời tiết rét lạnh, mưa gió đan xen, làm việc đi lại bị chậm trễ chắc chắn sẽ không kịp. Quan phủ không muốn người dân trong thành c.h.ế.t đói sẽ phải cúi đầu với chúng ta." Mọi người nghe Triệu chưởng quỹ nói, cảm thấy cũng có lý

Nếu cửa hàng lương thực bị phạt, vậy thì không bán lương thực nữa

Quả nhiên ngày hôm sau, những cửa hàng lương thực này treo một tấm biển thông báo, ngừng bán hàng vì không có lương thực

Cho dù giá cả đắt đỏ thì người dân cũng phải mua lương thực, nhưng hiện tại mấy cửa hàng lương thực đều đóng cửa, cuối cùng cũng không thể mua được lương thực nữa

"Phải làm sao bây giờ? Ta không thể mua được lương thực nữa!"

"Đúng vậy, ta đã làm một vài việc đổi được một ít tiền, vốn muốn mua thêm một ít, nhưng không nghĩ tới cửa hàng lương thực đóng cửa. Bây giờ có tiền cũng không thể mua được lương thực sao?"

“Quan viên Đại Chu chúng ta cứ như vậy sao? Hai ngày trước rất tức giận, nhưng bây giờ không còn quan tâm đến việc thống trị Bắc Yêu nữal"...

Nhiều người nghi ngờ điều đó

Đúng lúc này, có nha dịch gõ chiêng đi qua: "Các vị chờ một lát, qua một khắc nữa, mọi người đang chờ ở cửa nam cửa hàng lương thực Triệu gia, Từ gia, Lý gia, Chu gia, Tiên gia. Quan phủ lập tức sẽ mang lương thực tới đây người dân đều có thể yên tâm mua."

"Mười văn tiền một cân, duy trì giá cả ban đầu. Vì phòng ngừa tích trữ lương thực, mỗi người mỗi ngày chỉ có thể mua mười cân.....

Nha dịch không ngừng hô to, người dân trong thành nghe được, nhao nhao chạy đến xếp hàng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK