Ban thưởng Lý Dung là Vệ Minh Quận Chúa.
Không chỉ có như thế, còn có những món đồ trân quý mà Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho Đức Thụy phu nhân, cho Lý Dung và cho cả đám trẻ Lý gia.
Liễu Phán Nhi sửng sốt một chút, không nghĩ lại ban thưởng phong phú đến như thế.
Lần này Lương công công đích thân đến đây.
Lương công công tuy rằng là nội thị. nhưng đã có mấy lần cứu mạng của bệ hạ.
Vừa mới năm ngoái, lúc Chu Bình Đế cải trang vi hành, tàn quân của các nước khác đến ám sát Chu Bình Đế, vào thời khắc quan trọng, Lương Bảo đã chắn trước người của Chu Bình Đế.
Nhờ có Lương Bảo dùng mình chặn đao kiếm, chờ đến lúc thị vệ đến kịp thời, bắt duoc thich khach.
Lương Bảo cũng bởi vì thế mà nằm ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Vào lúc đó, Chu Bình Đế đã phong Lương Bảo là Võ Trung Hầu.
Mặc dù Chu Bình Đế cho hắn ta chức quan, nhưng Lương Bảo nhất quyết cự tuyệt, nói hắn ta là nội thị, không thể lên trước triều làm quan, không thể phá hư quy củ.
Bây giờ hắn vẫn như trước, giúp Chu Bình Đế đưa một số thánh chỉ quan trọng.
Liễu Phán Nhi nghênh tiếp Lương Bảo, chiêu đãi nhiệt tình.
Lý Nam kéo tay nghĩa phụ: "Nghĩa phụ, người khát không? Có đói bụng không?” Lương Bảo cười nói: "Ta không khát, cũng không đói bụng, chủ là hơi nóng, nếu có một chén đá bào thì cũng không tồi đâu." Thị vệ ở bên cạnh nhắc nhở: "Hầu gia, đại phu có nói, ngài không thể ăn đá bào." Sắc mặt của Lương Bảo lập tức hiện lên vẻ đau khổ: "Ây, mùa hè nắng chói chang, không thể ăn đá bào thì làm sao mà sống cho được đây?”
Lúc này, Lý Nam cười nói: "Nghĩa phụ, người không thể ăn đá bào, nhưng người có thể ăn bánh đúc đậu lá gai, mùi vị cũng rất ngon. Lành lạnh trơn bóng." Lương Bảo nghe thấy lời này, hai mắt sáng lên: "Đúng thế, sao ta lại có thể quên còn có thứ giải nhiệt tốt như thế vào mùa hè chứ?
Lý Nam gật đầu, mặt mày hớn hở: "Nghĩa phụ, người chờ một chút, con đi lấy cho người."
Thị vệ thấy hầu gia không ăn đá bào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bệ hạ đã phân phó, hắn không thể không nghe theo.
Bọn họ đến phòng khách ngồi, còn nha hoàn thì rót trà.
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh ngồi xuống.
DTV
"Lương công công, thật ra những quyển sách mà ta đã việt, thật sự không thể xứng với ban thưởng của bệ hạ.” Liễu Phán Nhi khiêm tốn, đối với sự ban thưởng của bệ hạ, tự nhiên là muốn mang ơn.
Lương Bảo cười cười: "Đức Thụy phu nhân không cần phải quá khiêm tốn. Ngài là người thông minh tuyệt đỉnh, hẳn là biết rõ được tâm quan trọng của toán học."
Đương nhiên Liễu Phán Nhi biết rõ, toán học chính là nên tảng của mọi ngành khoa học tự nhiên.
Lúc trước kia khoa học xã hội nhân văn tương đối phát triển ở Đại Chu, nhưng còn khoa học tự nhiên thì tiến bộ chậm hơn, hơn nữa phần lớn đều là do các thợ thủ công cải tiến và khám phá ra.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Cảm tạ bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương ban thưởng." Lương Bảo phất phất tay, bảo thị vệ và nội thị lui ra, nhẹ giọng cười nói: "Be hạ và Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn mong nhớ Đức Thụy phu nhân, Lý đại tướng quân và bọn nhỏ."
"Hiện tại toàn bộ kinh thành đều học toán học, ngay cả bệ hạ cũng vô cùng si mê." "Đi cùng tạp gia đến đây, còn có phu tử toán học của Quốc Tử Giám, Thái phu tử vì si mê toán học, mà vội vàng xin nghỉ ở Quốc Tử Giám, thu dọn hành lý đến Giang Nam. "Chỉ là trên đường bị trộm lấy mất túi tiền, suýt chút nữa là lưu lạc đầu đường, may mà gặp được tạp gia, nếu không chỉ có thể ăn xin ở ven đường." Nghe được lời này, Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Thái phu tử này thật sự là người có cá tính, thật ra không cần phải vất vả đến như vậy, không quá nửa tháng nữa ta sẽ khởi hành đi kinh thành." Lương Công Công cười cười: "Ở kinh thành, hắn rất giỏi tính toán, hắn làm không được, những người khác cũng sẽ không làm được, hắn không chờ được nda.
"Thế nhưng tạp gia đã sắp xếp cho hắn ở trên trấn trân, sau đó đến đây bái phỏng Đức Thụy phu nhân."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được rồi, người ta ngàn dặm xa xôi đến tìm ta, ta nhất định sẽ giảng giải rõ ràng với hắn."
Lương Công Công nhìn về phía Lý Dung, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khen ngợi: "A Dung, ngươi chỉ cần nhớ kỹ những chuyện mà nương của ngươi dạy dỗ ngươi là được.
"Một khi tiến vào cửa cung rồi thì nơi đấy sẽ thâm sâu như biển, đó là nói với những người khác, nhưng còn đối với ngươi mà nói, cũng không khó đến như vậy."
"Không chỉ có Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ, còn có đại hoàng tử đều rất yêu quý ngươi. Ngươi cũng không cần phải cố ý xu nịnh ai, cứ là bản thân là được."
Lý Dung đứng lên, hành lễ với Lương Bảo: "Đa tạ Lương bá bá, A Dung đã nhớ kỹ." Ở thâm cung hậu viện, Hoàng Hậu nương nương là người có quyền lực tối cao, còn Lương công công chính là đại tổng quản. Chỉ là sau khi Lương công công bị ám sát, bệ hạ không đành lòng để Lương công công vất vả, ban thưởng hầu tước, từ chức đại tổng quản, chuyên tâm tịnh dưỡng.
Tuy rằng đã từ bỏ chức vụ, nhưng vẫn rất thân cận với Hoàng Hậu, rất nhiều thế lực đều bị Lương công công khống chế trong lòng bàn tay.
Lương Bảo gật đầu, cười nói: "Vậy là tốt rồi, A Dung, ngươi là một đứa nhỏ thông minh, từ đầu đến cuối ngươi đều biết mình muốn cái gì. Thật sự rất tốt, sau này nếu có chuyện gì không thể quyết định được thì có thể nói với cha mẹ ngươi, thậm chí, cũng có thể nói với ta."
"Dạ, Lương bá bá." Lý Dung lại đồng ý, đây là đang có ý muốn trợ giúp cho nàng ấy. Lý Nguyên Thanh hỏi: "Lương công công, gần đây trong kinh thành có việc gì gấp không? Lý mỗ lập tức hồi kinh, trong khoảng thời gian ta ở Giang Nam này, đối với việc của kinh thành có rất nhiều chuyện không rõ."
Lương Bảo cười cười: "Lý đại tướng quân lúc trước có nói ra phương pháp sửa sông mở kênh mới, bệ hạ và mọi người trong triều cảm thấy rất ổn, vấn đề hiện tại không thể quyết định được chính là chuyện nô bộc phục vụ chuyện lao dịch, chuyện này vẫn còn tranh luận nhiều." "Cho dù là quan viên hay là thế gia đại tộc, bọn họ đều thật sự bài xích, cảm thấy như thế là không hợp lễ pháp" "Không hợp lễ pháp?" Lý Nguyên Thanh cười lạnh “Đầu là con dân của Đại Chu, ăn là ăn lương thực của đại chu, sao lại có thể không hợp lễ pháp?"
"Không chỉ những nô bộc cần phải phục vụ lao dịch, mà ngay cả tăng đạo sĩ, những người xuất gia đó cũng nên phục vụ lao dịch. Trước kia là vì chiến loạn, vì tránh họa mà xuất gia."
"Hiện tại đã quốc thái dân an, đúng là thời điểm tốt để nghỉ ngơi lấy lại sức, những nơi xa xôi đó, đều cần có người khai phá, yêu câu một lượng lớn sức lao động.
Lương Bảo sửng sốt, không nghĩ đến Lý Nguyên Thanh lại lớn mật đề nghị trực tiếp đến như vậy.
Thế nhưng Lương Bảo rất nhanh đã tin chắc rằng, đề nghị của Lý Nguyên Thanh tất nhiên sẽ được bệ hạ ủng hộ và khẳng định.
"Khó trách bệ hạ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, ngóng trông Lý đại tướng quân và Đức Thụy phu nhân hồi kinh, đây là muốn nói lên tấm lòng của bệ hạ."