Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ gia và người tộc Từ gia đã làm quá nhiều chuyện xấu, nhưng có Từ Gia Thịnh còn ở đó, nên không ai động đến Từ gia. Bây giờ tri phủ đại nhân đã bắt giữ Từ Gia Thịnh, chứng tỏ Từ gia đã sụp đổ. Người có người thân có thù oán với Từ gia không thèm xem trò vui, mà vội vàng quay lại bảo người đi cáo quan. Mười nha dịch cùng hai mươi ba mươi thủ vệ binh liên hợp lại bắt lấy Từ Gia Thịnh và tất cả người Từ gia. Ai có ý đồ chạy trốn sẽ bị đánh mấy gậy liền, đau đến nỗi khiến đại thiếu gia với tam thiếu Từ gia rên rỉ rồi thành thật khai báo hơn, không dám chạy trốn nữa. Bây giờ vẫn chưa tra rõ tội danh của Từ Gia Thịnh cùng với mấy người Từ gia nên sau khi Hồ sư gia đưa người Từ gia về nhà của bọn chúng, sau đó chỉ phái người trông coi. Bên cạnh đó, tất cả tài sản của Từ gia đều bị niêm phong.

Nhìn căn phòng trống rỗng, Từ Gia Thịnh ngồi liệt dưới đất.

Lúc này Tiền thị chẳng hơi đâu mà an ủi Từ Gia Thịnh, bà ta lấy bạc trong rương ra, đưa cho bà tử bên mình: "Thử xem có thể dùng bạc này mua chuộc thị vệ bên ngoài không?”

"Vâng, phu nhân." Bà tử cầm bạc, vội vội vàng vàng đi tìm cơ hội. Nếu như có thể chạy thì tất cả hãy cùng nhau chạy trốn đi.

Chẳng qua là rất nhanh sau người hầu của Từ gia cũng bị tạm giam hết.

Viên tri phủ đang định phái người bắt đầu điều tra chuyện Từ gia chiếm đoạt tài sản của Liễu gia, đây là cáo trạng của tộc trưởng Liễu gia, đằng sau còn có ý của Đức Thụy phu nhân.

Viên tri phủ không dám lơ là, mà đúng lúc này lại có mười mấy người đến cáo trạng. Có cáo trạng việc đại thiếu Từ gia buôn bán hàng nhái, lừa gạt khách buôn.

Có cáo trạng nhị thiếu gia Từ gia tra tấn hoa khôi của Xuân Phong lâu tới chết, thậm chí còn có người cáo trạng nhị thiếu Từ gia cướp bức dân nữ một cách trắng trợn.

Về phần tam thiếu Từ gia, cổ hủ cực kỳ, ngày nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện đọc sách thi đỗ công danh, quỹ tích hoạt động rất đơn giản, chỉ từ nhà đến học đường, không có gì mờ ám cả.

Viên tri phủ đặc biệt thẩm vấn mấy người hau của Từ gia, lan thẩm vấn này lấy được rất nhiều chứng cứ và nhân chứng. Chứng cứ chuyện Tiền thị cho vay tiền nặng lãi cực kỳ xác thực, còn có số sách, cũng có thể tới tìm người vay nặng lãi, còn có cả chuyện ép c.h.ế.t người ta.

Viên Tri Phủ nói với Hồ sư gia: "Tội danh cho vay nặng lãi của Tiền Thị là thật, phái người đi bắt người."

"Vâng, đại nhân." Hồ sư gia đồng ý, phái nha dịch đi bắt Tiền Thị. Viên Đại Nhân tiếp tục thẩm vấn nhị thiếu Từ gia khinh nam bức nữ, nhân chứng vật chứng cũng đều có đủ, lại lân nữa hạ lệnh bắt nhị thiếu gia Từ gia.

Tri Phủ Nha Môn làm việc thâu đêm suốt sáng, Viên Đại Nhân cùng các quan viên dưới trướng thẩm án trong đêm, cho hiệu suất cực kỳ nhanh.

Hiện tại thì ngoại trừ Từ Gia Thịnh, những người khác của Từ gia đều bị giải đi, nhốt vào trong lao.

Sau khi Ngô lão thái gia phái người đi thăm dò được những tin tức thì sợ hãi đến nỗi run rẩy, suy nghĩ suốt cả đêm. Ngô lão thái gia quyết định đi báo án, thừa nhận năm đó cùng hợp mưu với Từ Gia Thịnh mưu hại hai phu thê Liễu Bán Thành.

Chứng cứ chính là ngân phiếu năm đó Từ Gia Thịnh cho ông ta.

Nếu như cái này còn không thể chứng minh Từ Gia Thịnh mưu hại, Ngô lão thái gia vẫn còn biện pháp chứng minh phu thê Liễu Bán Thành trúng độc mà chết, tất nhiên thì điều này cần mở quan tài để nghiệm thi.

Ngô lão thái gia tự thú, trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Từ Gia Thịnh.

Viên Tri Phủ sững sờ, rồi hỏi Ngô lão thái gia: "Mở quan tài nghiệm thi, ngươi có biện pháp xét nghiệm xem có trúng độc hay không sao?”

Ngô lão thái gia gật đầu: "Lúc ấy Từ Gia Thịnh cho ta một vạn lượng bạc, để ta mua loại độc dược khó phát hiện được. Loại độc dược này tên là Vô Ngân, trước khi c.h.ế.t căn bản không thể phát hiện ra được, sau khi c.h.ế.t thì phải kiểm tra xương cốt mới có thể phát hiện ra là trúng độc."

Viên Đại Nhân nghe vậy giật mình, không nghĩ rằng thế mà lại có loại độc dược này: "Cứ giải đi trước, bản quan đi hỏi ý Đức Thụy phu nhân trước đã." Dù sao thì chuyện mở quan tài nghiệm thi, nếu không có vãn bối cho phép, cho dù ông ta là tri phủ đại nhân cũng không thể tự ý mở quan tài. Viên Đại Nhân tự mình tới phủ Đại Đô Thống cầu kiến, hỏi xem ý kiến của Liễu Phán Nhi. Dấu là Liễu Phán Nhi ở trong nhà suốt không ra ngoài, nhưng sáng chiều Liễu lão tộc trưởng đều sẽ tới, báo cáo cho Liễu Phán Nhi nghe tình huống bên ngoài. Thêm cái nữa là Liễu Phán Nhi có phái người theo dõi, đồng thời hỗ trợ tìm kiếm chứng cứ với nhân chứng, bởi vậy hiểu rất rõ sự phát triển của sự tình. Viên Đại Nhân cung kính hành lễ: "Đức Thụy phu nhân, bây giờ Ngô lão thái gia của y quán Ngô Gia tới tự thú, nói rằng năm đó đã cùng hợp mưu với Từ Gia Thịnh hại Liễu lão thái gia với phu nhân, cũng nói rõ lúc trước hai vị lão nhân gia trúng độc mà chết, mở quan tài nghiệm thi là có thể khảng định lúc trước đúng là hai người vì trúng độc mà mất mạng, thông qua độc còn lưu lại trên xương cốt."

"Muốn tra ra chân tướng, thì phải mở quan tài nghiệm thi. Lần này sẽ làm phiên với Liễu lão phu nhân với Liễu lão thái gia đang nghỉ ngơi, cho nên Viên mỗ đặc biệt tới đây để hỏi xem phu nhân có đồng ý mở quan tài nghiệm thi hay không." "Nhưng liệu loại độc này có thực sự tồn tại không? Đại nhân phải xác minh tính xác thực của nó, không thể để bị chỉ trích được." Đây chính là điều mà Liễu Phán Nhi lo lắng nhất.

Nàng muốn trả thù, nhưng cũng không muốn để lại bất kỳ nhược điểm nào cho người ta nói rằng nàng không từ thủ đoạn với thân phụ mình.

Viên đại nhân vội vàng trả lời: "Ngô lão thái gia nói loại độc dược kia còn có thể phối ra được, nên giao cho bản quan một ít, bản quan đang dùng những thứ này để cho gà ăn, ngày nào cũng dùng ngân châm để kiểm tra, nhưng không kiểm tra ra độc tính. Đợi nửa tháng nữa thì g.i.ế.c gà, lấy xương ra và kiểm tra lại, nếu độc trên xương giống như độc trong khi mở quan tài khám nghiệm tử thi, thì có thể chứng minh tất cả."

DTV

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi rất tán thành: "Ta rất bội phục suy nghĩ chu toàn của Viên đại nhân. Loại đơn thuốc này không thể được truyền ra ngoài, cũng xin Viên đại nhân cho ta một phần, ta sẽ trình lên cho bệ hạ để nó thật sự bị cấm lưu truyền."

"Vâng, Đức Thụy phu nhân.” Viên đại nhân đồng ý sau đó lấy một tờ giấy ra từ trong tay áo ra: "Đơn thuốc ở đây, mời Đức Thụy phu nhân xem thử." Liễu Phan Nhi nhận lấy, mở ra xem thử, có những tên thuốc nàng từng nghe qua, cũng có cái chưa từng thấy.

Tuy nhiên, thứ này nhất định phải giao nộp ra, chỉ cần có thể tra ra sự thật về cái c.h.ế.t của tổ phụ và tổ mẫu, những chuyện còn lại nàng không thèm để ý.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một hồi: "Việc này liên quan đến ta và phu quân, cần phải báo cáo lại. Để tránh bị nghi ngờ, cần bệ hạ cần phái người tới điều tra."

Viên tri phủ đồng thuận: "Vâng, Đức Thụy phu nhân.”

Làm vậy có thể giảm bớt hậu họa.

Chu Bình Đế nhận được sổ con của Liễu Phán Nhi, đồng thời Viên tri phủ cũng gửi sổ con tới kinh thành.

Hai cuốn sổ con đặt trước mặt, Chu Bình Đế thấy hơi hoảng hốt, không ngờ Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi có thân thế bi thảm như vậy.

Dù Chu Bình Đế tin rằng Liễu Phán Nhi sẽ không coi thường mạng người, cũng sẽ không vu oan cho người, nhưng dẫu sao Từ Gia Thịnh kia vẫn là thân phụ của Liễu Phán Nhi.

Có một số việc Liễu Phán Nhi không thích hợp ra mặt, cần tránh nguy hiểm, vì vậy Chu Bình Đế sẵn sàng phái người đến điều tra thẩm án, giải quyết nỗi lo của Liễu Phán Nhi.

Mười ngày sau, một đoàn người nhanh chóng quay lại từ kinh thành, theo sau còn có người Đại Lý Tự tới tra án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK