Lý Khuê nghe tới đây hơi ngây người: "Không bắt những người Bắc Nhung này lại sao?”
Lý Nguyên Thanh hỏi: "Bắt hết những người này lại thì chúng ta không có nhiều người như vậy để trông giữ! Bây giờ còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, bận không kịp thở."
Lý Khuê gắn giọng: "Đại tướng quân, chắc là ngài vẫn chưa được nghe chuyện liên quan tới thành Bắc Vân!"
Lý Nguyên Thanh ngạc nhiên: "Ta hiểu được một chút về người dân và sự việc ở khu vực thành Bắc Vân, còn có chuyện gì mà chưa được biết nữa sao?"
Lưu Khuê trả lời: "Năm nay sau khi thành Bắc Vân bị người Bắc Nhung chiếm lĩnh, đã từng g.i.ế.c hại trong thành một ngày trời, c.h.ế.t hơn chục nghìn bá tánh."
"Nếu hiện tại cũng ta thả những người Bắc Nhung này về, thế chẳng phải là rất có lỗi với người dân người Hán vô tội bị c.h.ế.t oan sao?"
"Thật ra không chỉ riêng ta có ý nghĩ như thế mà các huynh đệ khác cũng cho là như vậy, không thể dễ dàng tha cho người Bắc Nhung."
Lý Nguyên Thanh nghe vậy, trâm ngâm một hồi: "Bây giờ g.i.ế.c hết toàn bộ người Bắc Nhung ở trong thành thì tàn nhẫn quá. Chi bằng thế này, ngày mai bắt lại hết toàn bộ người Bắc Nhung rồi đưa tới mỏ đá hoặc là quặng than để làm việc." "Đợi qua năm thời tiết ấm hơn còn phải sửa đường. Đến lúc đó còn cần một lượng lao động rất lớn, những người Bắc Nhung khoẻ mạnh cường tráng có thể có ích để làm việc, sẽ lợi hơn so với việc g.i.ế.c c.h.ế.t họ. Chờ sau này thương lượng xong nếu mà có người đồng ý chuộc ve thì chúng ta còn có thể kiếm được mớ tiền nữa.
Lưu Khuê nghe vậy, nhớ tới những binh sĩ kia bị bắt làm tù binh ở Tây Vân Quốc, gật đầu liên tục: "Đại tướng quân nhân từ, so với việc bọn họ tàn sát người Hán, để cho họ đi làm việc thôi là lời cho họ nhiều rồi." Đột nhiên Lý Nguyên Thanh nghĩ tới một khả năng: "Nếu như người Hán và người Bắc Nhung kết hôn với nhau, sau đó lại sinh con ra, vậy tình huống này phải giải quyết thế nào?"
Lưu Khuê ngơ ra: "Đúng nhỉ, vậy thì hơi khó giải quyết thật!"
Lý Nguyên Thanh suy nghĩ: "Giờ thế này, nếu như mà gia đình như vậy thì chỉ cần người Bắc Nhung kia làm việc đủ ba năm sẽ được tha về để đoàn tụ với gia đình." Lý Khuê bổ sung thêm: "Ta nghĩ nên thêm một điều, tình huống thế này chỉ được áp dụng với gia đình dân chúng bình thường, nếu mà là quý tộc Bắc Nhung hoặc là quan viên phú thương gì đó thì sẽ không thể nhận được sự ưu đãi này."
"Bởi vì những người này trước giờ đã có rất nhiều, hưởng hết được sự vinh hoa phú quý rồi, trong lòng họ sẽ luôn nghĩ tới Bắc Nhung. Hiện tại tất cả của họ đều bị chúng ta hủy rồi, cho dù chúng ta đã giảm nhẹ rất nhiều rồi nhưng bọn họ sẽ không có sự cảm kích."
"Còn về các nữ quyến cũng không được làm nhục bọn họ, chờ xưởng làm len đan xây xong sẽ cho họ vào đó để làm việc." Lý Nguyên Thanh cũng nghĩ như thế: "Ngươi nói đúng, chuyện này ngươi cứ làm đi, trong lúc nghiêm khắc cũng phải có sự hợp tình hợp lý nữa."
"Dạ đại tướng quân." Lưu Khuê đáp lời Sau đó thì các quý tộc Bắc Nhung, quan viên phú thương toàn bộ đều bị bao vây bắt lại hết
Oan oan tương báo đến bao giời
Nhưng binh sĩ Đại Chu đều nghĩ như vậy, họ muốn báo thù cho những người đã ra đi trước đây, nếu không thể làm hài lòng những suy nghĩ này của họ, sau này sẽ ảnh hưởng đến lực chiến đấu Bởi vì không làm như vậy, thì những binh sĩ này có thể sẽ không biết được rằng họ đánh trận vì điều gì?
Ngoài ra thì các quan viên phú thương Bắc Nhung này cũng có không ít chỗ tốt, rà soát được càng nhiều thì từ trên xuống dưới đều có phần hết
Cấp cao thì được chia nhiều còn cấp thấp sẽ được ít hơn
Chẳng qua là dù ít, thì cũng nhiều hơn so với lương trong quân
Đây cũng là một nguyên nhân cực kỳ quan trọng
Có những quy định trước đó của Lý Nguyên Thanh, binh sĩ Đại Chu đến thành Bắc Vân không hề g.i.ế.c phụ nữ và trẻ em Bắc Nhung, cũng không cường bạo nữ nhân Bắc Nhung
Có thể làm được những chuyện này là tốt rồi, dù sao thì năm đó rất nhiều binh sĩ Bắc Nhung đã tàn sát rồi còn cường bạo rất nhiều phụ nữ người Hán
Có người tính cách mạnh mẽ tự vẫn c.h.ế.t ngay, những vẫn có người sống tiếp
Sau khi nhanh chóng gả chồng, đứa con đầu tiên sẽ được gọi thẳng là con hoang, hoặc là ném đi không cần nữa, chỉ sợ giữ lại dòng m.á.u của kẻ thù
Nói chung đây chính là thảm kịch nhân gian
Lưu Khuê làm những việc này quen đường quen lối hết rồi, năm đó ở thành Tây Bắc, nhiều tù binh thế kia cũng được hắn đích thân sắp xếp
Hai trợ thủ còn lại phụ trách kiểm đếm tài sản trong nhà cũng những quan viên phú thương
Có phụ nữ Đại Chu bị ép vào nhà của quan viên phú thương thì có cơ hội được miễn trừ lao dịch
Nói chung đây đã là những việc có nhân tính nhất là Lý Nguyên Thanh có thể làm rồi
Nghỉ ngơi chỉnh đốn qua hai ngày, thành Bắc Vân đã bị khống chế hoàn toàn
Lý Nguyên Thanh phái người đưa thư để cho Viên tri phủ qua để quản lý thành Bắc Vân
Vốn nên cho Cố Thiệu tới, nhưng sợ thành Bắc Vân có nhiều nguy hiểm. Cố Thiệu chỉ là thư sinh, nhỡ đâu bị thương đoán chừng Cửu công chúa sẽ nhảy lên mất
Tuy Viên tri phủ kia cũng là quan văn, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, thân thể cũng cường tráng, vào lúc mấu chốt cũng có thể tự bảo vệ tính mạng chính mình Thành Tang bên kia biết được tin tức Lý Nguyên Thanh đã khống chế được thành Bắc Vân mọi người đều rất vui mừng
"Đại thắng! Đại thắng! Thu phục thành Bắc Vân!" Sứ giả báo tin xông vào cổng thành cũng bắt đầu la to
Dân chúng trên đừng vui mừng nhảy múa hoan hô
Sau khi Triệu đại tướng quân nhận được hội báo cũng vô cùng vui mừng, tạo dựng sự nghiệp, mở rộng lãnh thổ, tạo nên chiến công chưa từng có cũng là như thế này
Triệu đại tướng quân mau chóng viết bản tấu, sau đó đưa chung với bản tấu của Lý Nguyên Thanh cùng đưa về kinh thành Cố Thiệu và Viên tri phủ cũng biết tin rồi chúc mừng lẫn nhau
"Chúc mừng Viên đại nhân thăng chức. Cố Thiệu chắp tay vê hướng Viên tri phủ Viên tri phủ cố nén cười nhưng vẫn không nén được, cũng chắp tay: "Đa tạ Cố đại nhân chỉ bảo."
Cố Thiệu cười cười: "Ta chỉ làm chuyện trong bổn phận của ta thôi, là do Viên đại nhân quản lý tốt thành Tang. Sau này đến thành Bắc Vân chắc chắn cũng có thể quản lý tốt."
Trong lòng Viên tri phủ vui mừng, tuy trước kia cũng có khó khăn, nhưng có khó khăn mới có thể lập công, sau đó mới được thăng quan!
"Chuyến này Viên mỗ phải tới thành Bắc Vân, tạm thời giao thành Tang lại cho Cố đại nhân, nhờ cậy Cố đại nhân chăm sóc." Cố Thiệu gật đầu: "Đây là điều nên làm, trước khi bệ hạ phái người tới thì Cố mỗ sẽ trông nom. Ngoài ra Cố mỗ cũng phải mau chóng dâng thư, năm sau tu sửa đường xi măng từ thành Tang tới thành Bắc Vân
Viên tri phủ hiếu kỳ, hắn không biết gì về xi măng, hỏi: "Xi măng mà Cố đại nhân nói rất thần kỳ sao? Ta cũng từng nghe bạn bè ở kinh thành nhắc tới nhưng được được thấy tận mắt bao giờ?"
C6 dai nhan cuoi dap: "Rat than ky con đường sau khi được xi măng tu sửa sẽ không sợ nước hay lửa gì cả. Dù cho trời mưa lớn cũng không làm đường lầy lội. Như thế thì sau này thành Tang và thành Bắc Vân sẽ tiện lợi hơn nhiều." Mắt Viên tri phủ sáng lên: "Như vậy thì tốt, thật mong chờ đường xi măng của năm sau." Viên tri phủ mất nửa ngày trời để hoàn thành việc bàn giao, sau đó dắt theo trợ tá đi thẳng tới thành Bắc Vân Lý Nguyên Thanh phụ trách những việc có liên quan vê mặt quân sự, những việc về dân thì phải trông chờ vào Viên tri phủ Viên tri phủ là người rất có năng lực, hắn vừa tới là đã bắt đầu che giấu thân phận để đi hỏi thăm Biết được từ dân chúng thành Bắc Vân rằng họ vô cùng thù hận sự làm nhục nô lệ của những quan viên phú thương giàu có ở thành Bắc Van
Để đoàn kết lại hơn bảy mươi phần trăm người Hán ở đây lại với nhau, Viên tri phủ quyết định thẩm tra công khai những người Bắc Nhung phạm luật tham nhũng, xem mạng người như cỏ rác này
DTV
Cáo thị vừa được dán thì đã có rất nhiều người bị oan uổng, tàn hại đi tới cáo trạng Trước đây quản lý thành Bắc Vân là người Bắc Nhung, nếu người Hán phạm tội thì hình phạt cực nặng, tội nhẹ thì biến thành tội nặng, tội nặng thì tử tình, tử hình chính là xử bằng cực hình, đồng thời đem ra thị chúng
Nếu là người Bắc Nhung thì ngược lại hoàn toàn, rõ ràng là g.i.ế.c người, mà không chỉ không cần đền mạng, chỉ cần đưa tiền, thậm chí cũng không cần ngồi tu hay bị phạt đánh gậy
Người Hán chỉ dám giận không dám nói ra, cục tức này bị đè xuống tận đáy lòng ngày càng mãnh liệt hơn
Viên tri phủ đã hiểu được sự kêu than này, cho nên lợi dụng chiêu này để hóa giải sự oan khuất của người dân, đồng thời cũng lấy được sự chú ý của người dân ở Bắc Vân
Sau này những người dân này sẽ càng thêm trân trọng cuộc sống tươi đẹp không dễ dàng có được này hơn cả quan viên Đại Chu, sẽ biết nâng cao cảnh giác thậm chí còn cùng nhau chống lại quân địch
Viên tri phủ xử lý hết từng người một, đồng thời cũng cho người đi điều tra, người Bắc Nhung có chứng cứ xác thực sẽ lôi ra khỏi nơi lao dịch rồi ném thẳng vào đại lao chờ ngày xét xử
Trong thời gian ngắn, rất nhiều người Bắc Nhung đã từng ép bức bắt nạt người Hán đều bị bắt
Giết người phải đền mạng, án kiện nào liên quan mạng người đều phán quyết tử hình
Vụ nào về tham ô tiên bạc, không liên quan tới mạng người thì phạt đánh mấy chục gậy rồi lại ném trở về nơi lao dịch Oan khiên được gột sạch, dân chúng người Hán trong chốc lát vừa chạy vừa hô hào
Không chỉ vậy, Viên tri phủ còn tuyên bố, nếu đã là phạm vi quản lý của Đại Chu thì phải áp dụng luật pháp Đại Chu
Ngoài ra, thuế cũng giống nhau, thuế thu nhập và thuế đất của người dân đều là 20%. Ngoài những thuế này ra sẽ không có thêm thuế nào khác
Nếu có tình huống thu thuế trái luật pháp, có thể lập tức đến huyện nhà báo cáo, nhất định sẽ điều tra và xử lý nghiêm khắc
Một phen ân uy này cùng thi triển, triệt để ổn định tâm của dân chúng Bắc Vân thành
Trong khi tất cả mọi thứ đều đang tốt đẹp, nhưng vẫn còn có mấy người muốn lợi dụng cuộc chiến lân này để kiếm chút tiền
Triệu chưởng quỹ đã hợp tác với một số cửa hàng bán lương thực khác tăng giá, vốn dĩ một cân gạo chỉ mười văn tiền, ngày đầu tiên tăng hải văn và biến thành mười hai văn