Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Phán Nhi mỉm cười nói: "Cảm ơn thúc."

Nàng được bệ hạ ban thưởng nhiều tiền như vậy, cho nên cũng không cần quá khắt khe khi trả giá đồ vật với những người khác. Đều là người trong thôn cũng không phải người ngoài.

Thợ mộc Lý kiếm được tiên cũng sẽ xây nhà mua phòng ở, cũng là tiêu phí trong thị trấn. Đến lúc đó nàng lại kiếm lại tiên là được.

Người trong thôn nhìn thấy nhà của Liễu Phán Nhi có ương mã dùng tốt như vậy nên cũng cực kỳ tò mò. Bọn họ không sản xuất nhiều như vậy nhưng một nhà có hai cái ương mã vẫn có thể mua nổi. Lúc cấy mạ sẽ thay phiên nhau ngồi, mọi người đều có thể có thời gian nghỉ ngơi được một lúc.

Loại nông cụ này cũng chỉ được phổ biến ở thôn Cát Tường, bởi vì chỉ có người dân trong thôn Cát Tường mới tiến hành ươm mầm cấy mạ dưới sức ảnh hưởng của Liễu Phán Nhi. Còn những thôn khác vẫn dựa theo phương thức khoán canh tác gieo trồng trước kia.

Thế nhưng thợ mộc Lý cũng không nhụt chí, chờ đến khi năng suất lúa nước của nhà Liễu Phán Nhi cao trở lại, hai vụ gieo trồng thành công, tất nhiên ương mã sẽ được hoan nghênh.

Vốn dĩ phải mất sáu ngày mới có thể hoàn thành xong việc cấy mạ non nhưng hiện tại chỉ cần năm ngày là đã cấy mạ xong, quả nhiên giúp cải thiện đáng kể hiệu suất cấy mạ.

Sau khi cấy mạ xong, mỗi ngày Liễu Phán Nhi đều phải xuống ruộng nhìn xem cây mạ sinh trưởng thế nào. Cũng giống như nàng còn có cả thôn trưởng Lý và Lý Đại Sơn cũng làm như vậy.

"Phải qua mấy ngày nữa, mọi người cấy mạ non xong là được." Liễu Phán Nhi trả lời, đây chính là hạt cây cải dầu có tỷ lệ dầu cao.

Từ xa Liễu Phán Nhi đã trông thấy Lý Đại Sơn đang chỉ chỉ trỏ trỏ bên ruộng đất nhà nàng.

"Đúng thế, cần phải cấy thêm mạ non." Lý Đại Sơn đáp lời ghi nhớ trong lòng. Trong lòng lại càng có sự tin tưởng hơn đối với cấy mạ gieo trông.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, hiệu quả không tồi, thế nhưng vẫn còn có một số chỗ mạ non không được gieo đúng cách và bị nổi lên. Lát nữa ta phải nhổ mạ non đó ra rồi lấp đầy vào, không thể để lãng phí đất trông được." Lý Đại Sơn nhìn Liễu Phán Nhi, trong giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi xem, mạ non nhà ngươi vẫn sống, tất cả còn sống kìa."

Thôn trưởng Lý không nói gì tới ruộng nước mà nhìn về ruộng cạn phía xa nói: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi xem những hạt cây cải dầu kia cũng sắp trưởng thành rồi, khi nào thì có thể thu hoạch được?"

Nhà của Lý Đại Sơn cũng đang cấy mạ nhưng chậm hơn một chút, ông ấy đi tới bên ruộng nhà Liễu Phán Nhi nhìn kỹ tốc độ sinh trưởng của cây mạ.

(*) Bánh phách: Là một loại bánh được làm từ bã của cây, trên đây ý chỉ bánh được làm từ bã cây cải dầu sau khi đã được ép dầu ra.

Thôn trưởng Lý nhướng mày: "Đại Sơn, chẳng lẽ ngươi còn muốn trong thôn xây dựng xưởng ép dầu nữa sao?"

Lý Đại Sơn gật đầu: "Cái này có gì mà không dám nghĩ? Chúng ta bán hạt cây cải dầu cho xưởng ép dầu cũng chỉ được có năm văn tiền một cân. Nhưng mỗi lần chúng ta mua đầu lại phải bỏ ra bốn mươi văn tiền một cân, chênh lệch nhau gấp tám lần, hơn nữa còn không có bánh phách (*) cây cải dầu. Nếu như trong thôn chúng ta cũng có xưởng ép dầu thì chẳng những lúc nào cũng thuận tiện có dầu ăn, mà bánh phách cây cải dầu còn có thể dùng để cho heo, gà, vịt ăn nữa, đương nhiên còn có thể dùng làm phân bón."

Lý Đại Sơn bày ra vẻ mặt hớn hở: "Hạt cây cải dầu còn rất lớn nữa. Tuy rằng bán thẳng cho xưởng ép dầu giá cả cũng không tệ, nhưng mà ta vẫn cảm thấy không có lời."

"Ép dầu cũng khiến người ta mệt mỏi lắm." Thôn trưởng Lý lắc đầu cũng không cảm thấy đây là việc tốt: "Cái này toàn dựa vào sức nhân công, tóm lại không dễ dàng như vậy. 

Nghe được lời này Liễu Phán Nhi lại mỉm cười nói: "Để ta nghĩ cách xem liệu có thể chế tạo ra một phương pháp nhẹ nhàng, tiết kiệm sức lực hơn được hay không. Hiện tại mỗi nhà đều nuôi heo, vừa có bánh cây cải dầu ăn còn vừa làm được thức ăn chăn nuôi. Hơn nữa ta còn nghe nói bánh phách hạt cây cải dầu sau khi lên men còn dùng làm phân bón, cực kỳ màu mỡ.

Vừa nghe Liễu Phán Nhi nói sẽ nghĩ cách ánh mắt thôn trưởng Lý cũng sáng lên: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi thật sự muốn xây dựng xưởng ép dâu sao?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Rất muốn, vừa rồi Đại Sơn thúc nói rất đúng, quả thật giá dầu quá đắt. Gia đình nào giàu có thì còn đỡ, lúc xào rau có thể bỏ thêm chút dầu vào nhưng nếu nhà không giàu có chỉ dám cho vài giọt dầu thôi, xào rau như vậy làm sao có thể ngon đây? Nếu như có xưởng ép dầu thì ít nhất mỗi nhà đều có hạt cây cải dầu có thể đến đây để ép dầu, cho tiền công hoặc là đổi dầu, dù sao vẫn có lời hơn đi đổi dầu ở chỗ khác."

Nói làm là làm, Liễu Phán Nhi vừa về đến nhà đã bắt đầu xem sách.

Để ép dầu từ hạt cây cải dầu, đầu tiên phải làm sạch đất cứng, đá nhỏ và tạp chất bên trong, sau đó nghiền nát cho vào thùng hâm chuyên dụng nhằm tăng sản lượng dầu. Lúc sau sẽ gói chúng thành từng bánh rồi đưa vào máy ép, cuối cùng là quá trình nghiền ép.

Các xưởng ép dầu truyền thống đều phải sử dụng nhân lực nên cực kỳ vất vả, hơn nữa còn oi bức ngột ngạt.

Lúc Liễu Phán Nhi lật xem tư liệu đã nhìn đến có cách khai thác sức nước ép dầu, hơn nữa còn có cả bản vẽ hoàn chỉnh. Cho dù Liễu Phán Nhi chỉ là một sinh viên khoa xã hội cũng có thể xem hiểu.

Có sức nước ép dầu, vậy thì tất nhiên sức nước xay bột cũng rất dễ dàng.

Liễu Phán Nhi vẽ xong bản vẽ và kích cỡ rồi đi tìm thợ mộc Lý.

Hiện tại trong nhà Liễu Phán Nhi đang nuôi ba mươi con heo, mỗi ngày có ăn hết heo cỏ cũng không đủ nên vẫn phải đi tới cửa hàng lương thực của Ngô gia mua thêm trấu cám và đậu phách cho chúng ăn.

Bởi vì trong bánh phách chứa nhiều phốt pho, là loại phân bón cần thiết trong trông trọt, hơn nữa còn có chất dinh dưỡng khác có thể nuôi sống đất tốt.

Ngoài ra Liễu Phán Nhi cũng muốn bánh phách của hạt cây cải dầu bởi vì nó còn có một vai trò cực kỳ quan trọng đó là dùng làm phân bón hữu cơ. Tuy rằng bánh phách của hạt cây cải dầu cũng có một chút độc tính nhưng khi trải qua quá trình sau khi lên men vẫn có thể thêm lượng nhất định bánh hạt cây cải dâu cho heo, gà, vịt ăn.

Tóm lại nó có rất nhiều mặt lợi ích.

Thế nhưng hiện tại trong thị trấn chỉ có mỗi cửa hàng lương thực của Ngô gia, tạm thời Liễu Phán Nhi sẽ không làm sức nước xay bột. Trước tiên cứ phải xây dựng một xưởng ép dầu để mọi người có dầu ăn, để heo trong nhà cũng có bánh phách ăn và có đủ phân bón trước đã.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, sức nước xay bột, ép dầu. Nếu như có thể làm ra được thì trong thôn chúng ta có muốn ăn dầu cũng tiện hơn."

Vốn dĩ Liễu Phán Nhi còn cho rằng có bản vẽ là thợ mộc Lý có thể làm ra được nhưng hiện tại xem ra cũng không được thuận lợi: "Là ta làm khó thúc rồi, thế để ta đi tới huyện thành tìm người giúp vậy."

Thợ mộc Lý ngượng ngùng mỉm cười: "Không thể giúp đỡ được cho ngươi khiến trong lòng ta cũng rất băn khoăn. Phải rồi vợ Nguyên Thanh, cái này của ngươi dùng để ép dầu sao?"

Thợ mộc Lý khó xử nói: "Vợ Nguyên Thanh, không phải là ta không muốn giúp mà do thứ này ta không biết phải tính toán đo lường cường độ thế nào. Mà có khi làm được đồ cũng chưa chắc đã có thể sử dụng được, cũng không chắc chắn dùng sẽ bền. Tay nghề của ta thế nào ngươi cũng biết đấy, ta cũng chỉ làm ra được một ít bàn ghế cùng một số đồ vật đơn giản thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK