Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nam nhân vô tình, nữ nhân bất mãn. Vương thị đương nhiên là đáng giận, nhưng cũng là người đáng thương, chỉ dám ra tay với kẻ yếu. Nếu bà ta muốn chấm dứt tình trạng này, bà ta có thể ra tay giải quyết Kim Lăng Hầu, như vậy sẽ không có nhiều việc xảy ra như vậy."

Lý Phương rất đồng tình: "Đúng vậy, Tam thẩm. Mấy tên nam nhân hễ có quyền thế thì lại lấy thêm tiểu thiếp, thật đáng ghét."

Lúc này, Lý Nam nghe vậy, lập tức cảm thấy điểm tâm trong tay không còn gì hấp dẫn nữa: "Phụ thân sắp làm quan lớn, vậy phụ phân sẽ nạp thêm thiếp ư? Nếu nạp mấy nữ nhân xấu xa làm thiếp thì liệu họ có lén bán ta đi không?”

Lý Dung và Lý Phương nhìn nhau, trợn tròn mắt, không dám tưởng tượng đến hậu quả khi phụ thân hay thúc thúc thích nữ nhân khác, muốn nạp những người đó về làm thiếp. Nghĩ tới đây, hai cô bé rối rít nhìn Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi thấy ba hài nhi nhìn nàng chằm chằm thì nhíu mày: "Vậy các con đoán xem nếu Lý Nguyên Thanh thích người khác, muốn nạp người ta làm thiếp thì ta sẽ làm gì?"

Khuôn mặt Lý Dung hiện lên vẻ căng thẳng, con bé nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, người định đánh phụ thân con đến tàn phế sao?"

"Hay thẩm định g.i.ế.c Tam thúc?" Lý Phương sợ hãi, thật ra thì Tam thúc cũng không đến nỗi tệ.

"Đừng mà, đừng mà. Nương đừng g.i.ế.c phụ thân, g.i.ế.c người phải đền mạng, là chuyện phạm pháp đó." Lý Nam lắc đầu liên tục, kéo tay nương: "Nếu phụ thân nạp người khác làm thiếp thì chứng minh phụ thân không thích nương. Nương, người phải nghĩ thoáng ra, đừng thích phụ thân nữa, ly hôn với phụ thân rồi đi tìm người mình thích, như vậy mới thỏa đáng. Phải rồi, nương phải dẫn theo A Nam và các ca ca tỷ tỷ nữa, bốn cái đuôi này nữa đó."

Lý Phương suy tư một hồi, thở dài nói: "Nghĩ lại thì làm nữ nhân thật khó, làm nam nhân dễ dàng hơn."

Lý Dung cảm thấy mẫu thân nói rất đúng nhưng không ai phải cũng có thể dễ dàng làm vậy: "Mẫu thân à, thật ra thì không phải nữ nhân nào trên đời này cũng lợi hại như người, có rất nhiều người sẽ chọn cách im lặng. Cho dù họ có thất vọng với người nam nhân của mình nhưng họ cũng sẽ vì hài tử mà không ly hôn."

"Nhưng nếu cứ giống Vương thị, luôn ôm hy vọng với một người nam nhân như vậy thì rất dễ bị tổn thương. Thật ra, bà ta là đại phu nhân, nếu có thể buông bỏ được người nam nhân đó thì cho dù những thị thiếp kia có được mười tám nhi tử đi chăng nữa, dựa vào nhà mẹ đẻ, bà ta vẫn có thể gây khó dễ cho đám thứ tử đó, hơn nữa còn có thể xoay Kim Lăng như chong chóng."

Liễu Phán Nhi không thể dùng suy nghĩ của nàng để đại diện cho sự lựa chọn của tất cả nữ nhân: "Đúng vậy, hai con nói rất đúng, rất nhiều nữ nhân không thể chống lại thế tục, cũng không bỏ được hài tử nên đành lựa chọn im lặng."

Lý Phương nghe vậy thì thở dài: "Haiz, có thẩm giúp đỡ nên mẫu thân ta mới có thể an toàn, nếu không thì chắc chắn sẽ chịu thiệt dưới tay tên phụ thân cầm thú đó của ta. Ta và A Lệ cũng sẽ không thể thoát khỏi sự khống chế của ông ta."

Lý Dung gật đầu: "Mẫu thân, con hiểu rồi. Có một câu gọi là "tương kính như tân, bây giờ thì con hiểu nghĩa của câu này rồi."

"Ha ha." Liễu Phán Nhi nghe Lý Nam nói xong thì cười to, bé con đúng là dễ thương mà: "A Nam nói đúng, nến nam nhân thay lòng đổi dạ thì nữ nhân cũng không cần phải đòi sống đòi c.h.ế.t với người nam nhân đó. Nếu không chấp nhận được chuyện đó thì cứ ly hôn thôi."

Lý Nam đảo mắt, cảm thấy hai vị tỷ tỷ của mình lo bò trắng răng: "Sợ gì chứ? Dù nam nhân có lợi hại đến đâu thì cũng do nữ nhân sinh ra chứ không phải do nam nhân sinh."

Liễu Phán Nhi nghe vậy thì bật cười, ôm Lý Nam, hôn lên mặt bé con: "A Nam nói đúng, nữ nhân cũng rất lợi hại, tự lập tự cường, đừng lo bò trắng răng nữa. Nếu gặp được phu quân một lòng một dạ cả đời với mình thì tốt nhưng nếu không gặp được thì cứ xem tình hình, quan trong nhất là vào lúc nào cũng phải tự mình sống tốt. Thật ra thì nam nhân cũng không phải quá quan trọng."

Lý Nam rất đồng tình: "Đúng vậy, chúng con phải học theo nương, có sẵn một tấm gương ở đây rồi."

Bốn người cười cười nói nói, xem như đã xóa bỏ lo lắng trong lòng.

Suốt thời gian qua, mọi người luôn phải di chuyển, hôm nay rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn thả lỏng, nghỉ ngơi một hồi.

Trước đó, Liễu Phán Nhi đã viết thư nói cho Lý Nguyên Thanh thân thế của Lý Dung. Nàng định sau khi tới kinh thành sẽ viết tiếp một bức thư cho Lý Nguyên Thanh để kể những chuyện kế tiếp.

Sau khi trở về từ Kim Lăng Hầu phủ, mọi người đều tự nghỉ ngơi ở viện tử của mình.

Mãi đến hôm sau, Tề phu nhân mới đến tìm Liễu Phán Nhi để nói chuyện: "Liễu muội muội, chuyện ở Kim Lăng Hầu phủ, chúng ta đã giải quyết xong, bây giờ không cần lo nữa, để ta dẫn mấy người đi dạo ở Kim Lăng."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: "Thật ra, người mà A Dung nên cảm ơn nhất là thân sinh mẫu thân, nếu không có thân sinh mẫu thân con bé sẽ không thể tới thế giới này. Tuy lúc trước, Tề đại nhân có nói đợi A Dung nhận tổ quy tông xong rồi lại tới phần mộ tổ tiên của Tạ gia để tế bái thân sinh mẫu thân nhưng A Dung muốn tới đó sớm để an ủi thân sinh mẫu thân ở trên trời linh thiêng."

Tê phu nhân nghe vậy thì rất cảm động, sờ đầu Lý Dung, đôi mắt ửng đỏ: "Đứa bé ngoan, đúng là nên đến nói với mẫu thân con một tiếng, để nàng có thể yên tâm."

Mặc dù Tề đại nhân muốn sớm đi kinh thành nhưng do vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong chuyện của Kim Lăng Hầu phủ nên chuyện nhận tổ quy tông của Lý Dung phải dời lại. Tê đại nhân vốn dĩ định để Lý Dung nhận tổ quy tông xong mới dẫn con bé tới tế bái mẫu thân.

Tê đại nhân phái người đi theo, Tê phu nhân dẫn Lý Dung và mấy người Liễu Phán Nhi đến phần mộ tổ tiên của Tạ gia, cùng nhau tế bái mẫu thân của Lý Dung.

Nếu không có người, con bé sẽ không thể bình yên tới thế giới này.

Mặc dù con bé chỉ có ấn tượng mơ hồ với thân sinh mẫu thân nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của con bé với thân sinh mẫu thân của mình.

Lý Dung quỳ xuống, khấu đầu lạy trước mộ Tề thị.

Sau khi tế bái mẫu thân, Tê phu nhân đề nghị dẫn mấy người Liễu Phán Nhi đi dạo Kim Lăng. Tê đại nhân có chuyện cần làm nên không thể tới nhưng cũng rất vui khi biết tôn nữ hiếu thảo như vậy.

"Đương nhiên." Tê Thục Viên gật đầu: "Nữ tử chúng ta luôn ở khuê phòng, hiếm lắm mới có bằng hữu thân thiết có thể nói chuyện. Lúc Thư Nhã muội muội và ta ở kinh thành, ta và muội ấy chính là bằng hữu thân thiết. Sau này, dù chúng ta có xa nhau, không ở cùng một nơi thì cũng phải thường xuyên viết thư cho nhau."

Hôm nay, Tề Thục Viện cười chạy tới: "A Dung muội muội, hôm qua, mẫu thân ta đã gửi thiệp mời cho Trương phu nhân và Thư Nhã muội muội, đợi sau khi ăn sáng xong, chúng ta cùng tới xem hát hí khúc ở Trường Nhạc Uyển, sau đó ăn trưa ở lầu Thái Hoa đi."

Lý Dung và Trương Thư Nhã vừa gặp như đã quen từ lâu, con bé còn đang định sau khi xử lý xong chuyện ở đây sẽ tới tìm Trương Thư Nhã nói chuyện: "Tốt quá, nếu Thư Nhã tỷ tỷ biết thân phận của ta thì chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên."

Dưới sự dẫn dắt của Tề phu nhân và Tề Thục Viện, mấy người Liễu Phán Nhi đã chơi rất vui ở Kim Lăng.

Đó cũng là nơi có nhiều danh giác nhi nhất.

Có một vài bằng hữu có thể nói chuyện, thêm một bằng hữu là thêm một cơ hội, nhất là những bằng hữu thật lòng.

Trường Nhạc Uyển là gánh hát nổi tiếng nhất Kim Lăng.

Lý Dung đồng ý: "Được, ta nhớ rồi."

Bạch Ngọc Đường là người nổi tiếng nhất gần đây, hát hí khúc rất hay, thanh âm trong trẻo, cực kỳ hiếm thấy.

Khi Tề gia đến, tiểu nhị dẫn mọi người đi thẳng tới ghế lô ở lầu hai, nơi có thể nhìn thẳng tới sân khấu. Mọi thứ cần đều có, cực kỳ chu đáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK