Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Gia Thịnh vốn dĩ còn định ôm chút may mắn, nghe thấy cái tên "Liễu Phán Nhi" thì đến tách trà trong tay cũng không thể giữ được mà rơi xuống đất. "Rầm!" Một tiếng giòn vàng khiến Vu đại nhân cũng giật mình: "Từ huynh, ngươi làm sao vậy? Sao nghe thấy cái tên này lại có phản ứng lớn như vậy? Ngươi quen biết nàng sao?" Từ Gia Thịnh cười ngượng ngùng và lắc đầu: "Không quen biết, không quen biết." Nhưng cái biểu cảm xấu hổ này thì rõ ràng không phải lời nói thật. Vu đại nhân cười cười, thở dài: "Ai có thể ngờ được một nữ tử nông gia lại có thể có thể diện như vậy? Trước mặt Bệ hạ cũng có thể có chỗ ngồi cho nữ tử. Nàng họ Liễu, ta còn tưởng nàng có quan hệ gì với Liễu gia ở thành Tang chúng ta cơ." "Nếu là có quan hệ thì việc kinh doanh của Từ gia cũng không như bây giờ, nói không chừng có thể lan rộng khắp Đại Chu đấy chứ, đến lúc đó Từ huynh sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

Từ Gia Thịnh lúc này cũng không dám tỏ ra rụt rè: "Ta cũng muốn biết quen biết nàng chứ, chỉ là thiên hạ rộng lớn, người mang họ Liễu cũng rất nhiều. Bây giờ ta quản lý cơ nghiệp của nhạc phụ gây dựng hồi đó, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để làm tốt. Ít nhiều cũng cảm ơn Vu đại nhân đã chiếu cố mấy năm qua và cũng xin ngài chú ý nhiều hơn."

Vu đại nhân nhìn thấy ngân phiếu trên bàn, đây là lân đầu tiên hắn ta không vui vẻ nhận lấy mà do dự một hồi rồi lại đẩy trở vê: "Từ huynh, trước đây ngươi đã cho không ít, sau này cũng không cần cho nữa. Tơ lụa ở thành Tang bán chạy thì mấy người làm quan chúng tôi đương nhiên cũng cao hứng."

Vu đại nhân cũng biết được hành động của Lý Nguyên Thanh ở thành Kim Lăng từ người nhà, hắn cực kỳ chán ghét hành vi tham ô, nhận hối lộ.

Bây giờ quan mới đã nhậm chức, ai biết được ngọn lửa này có thể lan tới trên người hắn ta hay không?

Ngoài ra thì lịch sử gia tài của Từ Gia Thịnh cũng khá xấu, hơn nữa khi nhắc đến "Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi" thì ông ta vô cùng chột dạ.

Nếu như Từ Gia Thịnh biết Liễu Phán Nhi và còn có xích mích thì Vu đại nhân cũng không chắc bản thân có thể giúp được Từ Gia Thịnh.

Bạc không được gửi đi thì Từ Gia Thịnh càng hoảng sợ hơn.

Sau khi rời khỏi Vu gia, Từ Gia Thịnh đi đến cửa hàng tơ lụa của Từ gia.

Bảng hiệu ban đầu của cửa hàng tơ lụa Liễu gia đã được gỡ xuống và thay thế bằng Từ gia.

Nó nằm ở con đường phồn hoa nhất ở thành Tang, có ba tâng và tám mặt tiền nên rất hoành tráng, khang trang.

Nhưng bây giờ Từ Gia Thịnh nhìn thấy cánh cửa này mở ra giống như cái miệng khổng lồ đang chờ chực nuốt chửng ông 1a.

DTV

Từ Gia Thịnh nghĩ đến con quỷ trông rất giống Liễu Vân Nhi, Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi liệu có phải là nghiệt chủng Liễu Phán Nhi kia không?

Từ Gia Thịnh cảm thấy bất an liền trực tiếp đi lên tâng cao nhất của cửa hàng và chờ phu nhân đi tới thống phủ về.

Liễu Phán Nhi thấy Từ gia tặng quà hậu hình thì nhận lấy.

Khi biết Tiền thị đến, Liễu Phán Nhi không cho Tiền thị đi mà cũng không cho Tiền thị vào và để cho bà ta đứng ở ngoài cửa chờ.

Đứng một lần liền đứng hơn một giờ. Tiền thị càng hoảng loạn hơn: "Nếu Đức Thụy phu nhân không rảnh thì dân phụ sẽ đến thăm sau."

Người làm đã nhận được phân phó của Liễu Phán Nhi và tới ngăn cản Tiền thị: "Phu nhân chuẩn bị xong nhưng ngươi lại rời đi, Cáo mệnh phu nhân nhị phẩm để ngươi chờ một lát chẳng lẽ còn không được sao?”

Tiền thị vốn cảm thấy người tới không có ý tốt nhưng nghe được lời này liền cảm thấy ớn lạnh.

Chuyện này nhất định có liên quan đến Từ gia.

Tiền thị cảm thấy bất an và cầu nguyện rằng sẽ không phải là Liễu Phán Nhi bị bà ta chèn ép từ nhỏ.

Nếu không thì Từ gia sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Tiền thị, lại đứng đó hơn một giờ, Liêu Phán Nhi đã ăn trưa xong mới cho người dẫn Tiền thị vào. Tiền thị đứng lâu, nghẹn đến mức khó chịu, bà ta lấy mấy lượng bạc từ trong tay áo ra, người làm mới dẫn nàng ta vào chính viện. Chờ đến khi Tiền thị đến chính viện, nhìn thấy diện mạo của Đức Thụy phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh thì hai chân mềm nhũn, khuyu gối xuống đất. Liễu Phán Nhi lạnh lùng nhìn về phía Tiền thị: "Từ phu nhân, thật là khách sáo, vừa thấy ta liền quỳ xuống. Nếu như vậy thì ra cũng không thể ngăn cản. Về sau hãy nhớ kỹ, nhìn thấy ta thì phải tiếp tục quỳ lạy." Hai chân của Tiền thị nhũn ra, cho dù thế nào cũng không đứng dậy nổi. Bà ta ngước đôi mắt mắt sợ hãi lên nhìn Liễu Phán Nhi: "Ngươi... ngươi thực sự là nữ nhi của Liễu Vân Nhi sao?"

Liễu Phán Nhi nhìn Tiền thị đầy trào phúng: "Ta là cáo mệnh của triều đình, ngươi là thương phụ mà có thể gọi thẳng tên sao? Không hiểu quy củ, vả miệng!" Bà tử thô tráng đã sớm chuẩn bị tốt, vội vã lao tới tát vào mặt Tiền thị vài cái.

Tiền thị bị đánh đến đầu óc ong ong, khóe miệng chạy máu, bà ta vừa sợ hãi nhưng cũng vừa nhục nhã.

Đột nhiên bà ta nghĩ đến dù Liễu Phán Nhi là cáo mệnh phu nhân nhị phẩm thì vấn là nữ nhi của Từ Gia Thịnh. Hiện giờ bà ta là thê tử của Từ Gia Thịnh và cũng chính là mẹ kế của Liễu Phán Nhi.

Làm nữ tử mà lại dám đánh mẹ kế thì thực sự vô lễ.

Tiền thị run rẩy đứng lên: "Ly phu nhân, dù thế nào đi nữa thì ta cũng là mẹ kế của ngươi. Lúc trước mẫu thân ngươi cũng phải gọi ra một tiếng tỷ tỷ, hiện tại ngươi đánh ta thì cũng quá bất hiếu rồi." Liễu Phán Nhi nhướng mày nhìn Tiền thị: "Mẹ kế? Ngươi cũng xứng sao?"

Sau khi Tiền thị nói những lời đó thì không còn sợ hãi mà cười lớn: "Dù thế nào thì Từ Gia Thịnh cũng là phụ thân thân sinh của ngươi, cho dù ngươi có là Thái hậu thì cũng không thể thay đổi được sự thật."

Liễu Phán Nhi lạnh lùng nói: "Từ Gia Thịnh mưu hại tổ phụ, tổ mẫu và còn có mẫu thân của ta. Ngươi, nữ nhân tu hú chiếm tổ còn dám bức bách mẫu thân ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi thật sự vô sỉ. Nào, đánh tiếp đi."

Bà tử cũng mặc kệ thân phận của Tiền thị, chỉ cân chủ tử yêu cầu bà đánh thì bà liên dùng sức mà đánh.

Vốn dĩ Liễu Phán Nhi muốn dùng biện pháp nhẹ nhàng để đối phó Từ gia nhưng sau khi nhìn thấy Tiền thị thì Liễu Phán Nhi không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng. Tài sản của Từ gia đều thuộc về Liễu gia, Liễu Phán Nhi là huyết mạch duy nhất của Liễu gia thì nên kế thừa, dựa vào đâu mà Từ gia được chiếm giữ?

Nàng muốn phát triển thành Tang nhưng phát triển từ một vùng đất can cỗi lại quá chậm.

Nếu có thể lấy lại tài sản của Liễu gia, còn có nhiều công nhân như vậy, giảm một nửa công sức cũng sẽ thu được kết quả gấp đôi.

Tiên thị bị đánh đến choáng váng, tức giận đến mức trực tiếp ngất xỉu.

Liễu Phán Nhi nghĩ đến lúc còn nhỏ bị mấy người làm do Tiền thị sai đến đánh mắng mới không hề nương tay, trực tiếp sai người làm tạt gáo nước lạnh lên Tiền thị để đánh thức bà ta rồi tiếp tục đánh. Không chỉ có thể, lúc này đã có một thư tố cáo Từ Gia Thịnh vì âm mưu chiếm đoạt tài sản của Liễu gia.

Đương nhiên người cáo trạng không phải Liễu Phán Nhi mà là Liễu tộc trưởng. Việc này xảy ra sau khi Hoặc Thừa Đạt đi tế bái tổ phụ, tổ mẫu và mẫu thân về, hắn ta đã tìm đến Liễu tộc trưởng nghèo khó từ một viện tôi tàn ở thành Tang.

Liễu tộc trưởng lo lắng, năm đó vì nhi tử cờ b.ạ.c nên nợ sòng bạc rất nhiều tiền, ông ta không còn cách nào khác là làm trái lương tâm lấy tiền của Từ Gia Thịnh và cũng không dám gây rắc roi cho Từ gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK