Nghe nói như thế thì Cố Thiệu sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thanh, có chút ý vị không rõ: "Ngươi không thể làm chủ sao?"
"Đừng công kích ta. Lý Nguyên Thanh cười lạnh: "Nhà chúng ta nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Chuyện mấy đứa nhỏ do phu nhân ta quản."
Cố Thiệu hừ một tiếng: "Sợ vợ, vậy mà ngươi cũng có thể nói thẳng thắn hùng hồn như thế."
Lý Nguyên Thanh không cảm thấy nhục, ngược lại còn thấy vinh: "Sau khi cưới sợ vợ, một đời phú quý." Cố Thiệu xem thường: "Câu nói này rất mới mẻ, dù sao thì ngươi cũng biết tự an ủi bản thân mình."
Lý Nguyên Thanh càng thêm đắc ý: "Ngay cả người trong lòng mà ngươi cũng không có, ngươi biết cái gì chứ? Ha ha, ta còn sắp làm cha, Cố đại nhân, ngươi cần phải nắm chặt!"
"Nhà ta có nhiều trẻ nhỏ như vậy, thế mà bây giờ ngươi vẫn còn một mình. Sau này phải xử lý nhiều lễ nghi, ngươi sẽ phải chịu thiệt thòi. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nên nhanh chóng thành thân sinh con.”
Cố Thiệu cảm thấy dáng vẻ đắc ý khoe khoang này của Lý Nguyên Thanh vô cùng phiền, đứng lên phất ống tay áo một cái: "Tuyệt giao, cáo tu
Lý Nguyên Thanh nở nụ cười không tử tế, hắn thắng.
Trong lòng của hắn oán thầm, ai là bằng hữu của ngươi chứ?
Cũng chỉ là đồng liêu mà thôi! Buổi tối, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi nói chuyện này, bàn bạc với Liễu Phán Nhi.
Vốn là Liễu Phán Nhi còn có chút mơ mơ màng màng, nghe thấy chuyện này kích thích như vậy thì lập tức ngồi dậy.
Liễu Phán Nhi chớp mắt mấy cái, ánh mắt hưng phấn: "Kích thích như vậy sao? Nếu như Thần Vương và nước Nhật thật sự cấu kết, thì chắc chắn bọn họ cũng cấu kết với đường biển. Nếu làm không cẩn thận thì sẽ bứt dây động rừng."
"Nàng nhẹ nhàng chút!" Lý Nguyên Thanh lo nghĩ, cảm thấy Liễu Phán Nhi không có tự giác của một người phụ nữ có thai: "Đúng vậy, thật ra tin tức mà bệ hạ đưa cho cũng không nhiều, nhưng bây giờ đã có thể xác định vấn đề. Cố Thiệu liền muốn lợi dụng sự bất hòa giữa hắn và Cố Thất Lang..."
Liễu Phán Nhi suy nghĩ kỹ một chút, không thể không phục: "Tuyệt, chủ ý này không tệ."
"Hả?" Lý Nguyên Thanh sững sờ: "Nàng cũng tán thành?”
Liễu Phán Nhi gật đầu một cái, nét mặt ngưng trọng, lo lắng cuộc sống khó khăn mới có sẽ bị mất.
"Nếu như Thần Vương chỉ là tham tiền thì cũng chỉ là việc nhỏ. Mỏ bạc ở ngay dưới mí mắt của mình, không tham chút thì cũng có lỗi với bản thân!"
"Nhúng chàm quân nhu đồ sắt, quả thực cả gan làm loạn. Thật ra cũng không tính là gì! Cho dù hắn muốn tạo phản thì gần như không có khả năng thành công vì Đại Chu đang thái bình, giang sơn vững chắc."
"Thần Vương và nước Nhật có lui tới, còn có toan tính quá lớn. Nếu như chúng ta không nắm giữ quyền chủ động, tiên hạ thủ vi cường, cho dù bọn họ không mang đến tai họa ngập đầu cho chúng ta thì cũng không có chuyện gì tốt."
"Có khả năng là quyền khống chế vùng biển phương Nam chỉ còn trên danh nghĩa, nó rơi vào nước Nhật trong tay. Thuyền lui tới cũng sẽ bị người Nhật kiểm soát. Nếu cứ mãi như thế thì sẽ giống như là kiến hôi, ăn mòn số đê đập lớn của Đại Chu.”
Lý Nguyên Thanh cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nàng không sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của A Lệ sao?" Liễu Phán Nhi lắc đầu, châm chước phút chốc: "Mặt ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của A Lệ, nhưng thực tế thì không. Bây giờ Cố gia và Cố Thất Lang đều hài lòng với mối hôn sự này."
"Nếu như A Lệ phối hợp lần này thì đều có chỗ tốt cho cả Cố gia và chúng ta. Đồng thời cũng có thể khiến Cố Thất Lang hiểu rõ A Lệ, thương tiếc A Lệ. Tình cảm của hai người cũng sẽ nồng hậu hơn bây giờ."
"Nhưng mà, chúng ta phải nói rõ ràng chuyện này cho Tiểu Hoa tỷ và A Lệ, không thể làm cho bọn họ hiểu lầm. Dù sao thì Tiểu Hoa tỷ và A Lệ chỉ ở trấn Cát Tường, cho nên ảnh hưởng cũng sẽ không lớn. Nếu biết trước thì ảnh hưởng sẽ càng nhỏ hơn."
Lý Nguyên Thanh nhíu mày: “Chuyện này quan trọng, nàng không sợ Tiểu Hoa tỷ và A Lệ để lộ bí mật sao?"
Liễu Phán Nhi lắc đầu, nhìn về phía chồng, xem thường.
"Không nên xem thường Tiểu Hoa tỷ và A Lệ, bọn họ biết nặng nhẹ. Chỉ cần nói cho bọn họ biết mình nên làm như thế nào thì họ chắc chắn sẽ không nói lung tung." "Vậy được, chuyện này giao cho nàng, nàng nói cho Tiểu Hoa tỷ và A Phương một tiếng." Lý Nguyên Thanh cảm thấy có thể thử. Chu Bình đế giao cho nhiệm vụ quá khó, nếu muốn nhận được lợi ích lớn nhất mà chỉ trả cái giá bé nhất thì phải thật khôn ngoan.
Lý Nguyên Thanh cũng không muốn có quá nhiêu thương vong, đều là tính mạng con người.
Sau đó, Liễu Phán Nhi tìm cơ hội, bàn bạc với Lưu thị và A Lệ.
"Chuyện này chính là như vậy, có thể giảm bớt thương vong, lúc đầu sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của A Lệ, nhưng Cố gia bên kia bảo đảm Thất Lang có ý với A Lệ, nhất định sẽ cưới A Lệ, hơn nữa còn đối xử tốt với nàng."
Lưu thị do dự, nghĩ nghĩ. "Thật sự không ảnh hưởng sao?"
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ: "Có chút, lúc mới bắt đầu thì có thể sẽ có lời đồn Cố Thất Lang không hài lòng với mối hôn sự này, cũng có thể sẽ có người nói cô nương nhà nông không xứng với Cố Thất Lang... "Nhưng mà đây đều là suy nghĩ của người ngoài không biết chuyện, Cố gia và Cố Thất Lang tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy."
Lý Lệ nghĩ nghĩ, đưa ra quyết định: "Liễu di, ta đồng ý phối hợp diễn kịch. Không chỉ vì hôn sự với Cố gia mà còn vì tam thúc, vì cái nhà này của chúng ta."
"Thần Vương có mưu đồ làm loạn, người nước Nhật dùng trăm phương ngàn kế, không có lòng tốt. Tam thúc phải hoàn thành nhiệm vụ của bệ hạ, chúng ta sống ở nơi này thì cũng không trốn thoát, cũng không tránh được."
"Nếu đã như vậy, chúng ta cứ dựa theo kế sách này, tương kế tựu kế. Liễu di, không chỉ như thế, nếu như muốn làm ồn thì chúng ta cứ làm lớn chuyện, như vậy thì mới chân thật."
"Cố Thất Lang ghét bỏ ta, không đồng ý hôn sự, thậm chí còn có thể đi làm loạn chỗ chúng ta. Như vậy thì Liễu di và Cố gia sẽ trở mặt, Cố đại nhân và Tam thúc cũng có mâu thuẫn vì chuyện này." "Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài. Nếu có mâu thuẫn thì đối phương sẽ không kiêng nể gì cả, mới để lộ chân tướng. Đến lúc đó, tam thúc và Cố đại nhân ra tay, có lẽ sẽ lập được công to. Liễu di, tam thúc, hai người cảm thấy thế nào?"
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh trợn mắt hốc mồm, không dám tin.
Lưu thị cũng giật mình: “A Lệ, con tự nghĩ ra sao? Làm sao con lại nghĩ ra những thứ này được?"
Lý Lệ có chút đắc ý: "Bình thường Liễu di đã kể những câu chuyện lịch sử cho chúng con, vô cùng thú vị cho nên con liền nhớ kỹ. Còn có tam thập lục kế, con cũng biết. Không nghĩ tới thật sự có thể dùng nó ngoài đời."
Lưu thị cũng hiểu ra, suy nghĩ một chút cảm thấy nữ nhi nói rất đúng.
Không có Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi thì bọn họ cũng không có một ngày tốt lành. Bây giờ chỉ là bảo bọn họ diễn kịch, cũng không phải thật, có thể làm được. "Nếu như A Lệ cũng đồng ý, vậy cứ thì dựa theo kế hoạch của Cố đại nhân mà làm” Lưu thị trả lời: "Ta tin muội và Nguyên Thanh sẽ không hại A Lệ."
Vốn là còn lo lắng Lý Lệ không vui, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cũng có thể thở phào.
"A Lệ, trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi, nhưng đừng buồn, đó đều là giả. Ngươi giả vờ tức giận là được, đợi đến khi kết thúc chuyện này thì ta và tam thúc sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú cho ngươi."