Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chùa Kim Quang ở kinh thành có một ngàn ba trăm hòa thượng. Mấu chốt ở các hòa thượng này là, bọn họ thật sự muốn làm hòa thượng thì cũng thôi, thế mà lại có rất nhiều người thường xuyên đi xuống núi, đội tóc giả, đi kỹ viện, uống rượu ăn thịt." "Nếu bọn họ đã không muốn làm hòa thượng thì cho bọn họ hoàn tục đi. Mặt khác, bệ hạ còn cảm thấy ruộng đất của chùa miều vô cùng nhiều, hoàn toàn vượt qua như cầu chùa miếu. Nếu tứ đại giai không thì làm gì còn được nhiều ruộng đất, vàng bạc tài bảo đến như vậy?" Lý Nguyên Thanh không nhịn được mà bật cười: "Be hạ anh minh. Liễu Phán Nhi cũng cười, đúng là chỉ có Chu Bình Đế mới có thể nghĩ ra được chuyện này! Bản đồ Đại Chu càng lúc càng lớn, nhưng gia tăng dân số, không phải là chuyện mà từ trước đến nay chỉ cần làm một lần là xong được.

Vì thế, việc di dân trở thành ưu tiên hàng đầu trong chuyện này.

Dù là việc ở biên quan hay là ở phương Nam đều có rất nhiều điều kiện thuận tiện, nhưng những người đã định cư, đều cảm thấy không muốn phải xa quê hương của họ.

Chỉ cần ở quê quán bọn họ còn có thể sống được, có cơm để ăn, thì không muốn đi đến nơi khác.

Chu Bình Đế đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để bá tánh di dân.

Lương Bảo cũng cười: "Be hạ quả thực là anh minh, bằng không thì cũng không thể được các đại thần ủng hộ, cũng không thể được bá tánh kính yêu, càng không thể thực hiện được Đại Chu trung hưng." Sau khi Lương Bảo nói lời này, ăn trưa xong rồi thì trở ve nghỉ ngơi.

Lý Dung mang theo lễ vật mà bệ hạ Hoang Hau nuong nuong, con co cua Dai hoàng tử cho nàng ay trở về phòng mình. Lý Nam và Lý Tiểu Bảo, Lý Vi, thậm chí còn có Tạ Kim Đậu, cũng vô cùng tò mò, đôi mắt trông mong mà chờ tỷ tỷ mở ra. "Tỷ, mau mở ra đi, để bọn ta nhìn xem?" Lý Nam thúc giục, có chút mất kiên nhẫn không thể chờ nổi.

"Đúng thế, tỷ tỷ, ngươi hiện tại đã là Quận Chúa, thân phận tôn quý, làm việc gì cũng càng phải thêm sạch sẽ nhanh nhẹn." Đây là Lý Tiểu Bảo.

Lý Vi cười hì hì: "Ta muốn nhìn thử một chút xem đại hoàng tử viết tin gì cho tỷ tỷ?

DTV

Tạ Kim Đậu chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Đại hoàng tử là ai?"

Lý Nam cười nói: "Là người tương lai...

Lý Dung nhanh chóng che miệng Lý Nam lại: "Ngươi bớt nói thêm mấy câu giúp ta, ta sẽ rất cảm tạ ngài!"

Lý Nam cong môi cười, nói: "Không nói, không nói." Tạ Kim Đậu không biết tại sao, lúc này cậu bé còn không biết không bao lâu sau đó, bản thân mình sẽ trở thành em vợ của đại hoàng tử.

Có thân phận như vậy, hơn nữa bảo thân còn là Kim Lăng Hầu, cả đời này vinh hoa phú quý, không phải lo đến áo cơm.

Lễ vật được ban thưởng thì có thể xem cùng với đệ đệ muội muội, nhưng mà thư thì phải xem riêng một mình.

Thư của đại hoàng tử, cũng nho nhã lễ độ, nhưng trong các câu nói lại có một chút nhớ nhung.

Cái này phù hợp với phong cách nhất quán của đại hoàng tử.

Tự giữ mà lại ổn trọng.

Lý Dung suy nghĩ, nên hồi âm lại với đại hoàng tử như thế nào đây?

Dù cho có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng không cụ thể.

Vì thế, Lý Dung dành chút thời gian, vẽ mấy bức tranh thú vị về hình ảnh đệ đệ và muội muội chơi đùa ở trong thôn. Hài hước mà lại hoạt bát.

Thái phu tử cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, ăn uống no đủ thì mang theo những đề mục mà mình không biết, đến xin lĩnh giáo Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi.

Sau khi Liễu Phán Nhi biết được chuyện đó từ chỗ Lương Bảo, thì sai người chuẩn bị một cái bảng đen.

Người hiếu học đến như thế, thật khiến cho người ta phải kính nể.

Liễu Phán Nhi cũng nghĩ rằng sau khi dạy cho Thái phu tử, thì sau này Thái phu tử có thể dạy lại cho những người khác trong Quốc Tử Giám.

Thái phu tử này quả thực không phải người tâm thường, toán học tiểu học hoàn toàn không phải là vấn đề, ông đều hiểu toàn bộ, lại còn có thể suy một ra được ba.

Rồi tới toán cấp hai, phần đường parabol và hình học thì có một chút không rõ. Liễu Phán Nhi cẩn thận giảng giải cho Thái phu tử, Thái phu tử tức khắc vô cùng kinh ngạc, sau khi bừng tỉnh đại ngộ thì mới phát hiện ra điêu ảo diệu bên trong đó. "Còn có thể như vậy sao?" Thái phu tử kinh hô, chớp chớp mắt, không dám tin tưởng. Liễu Phán Nhi cười cười: "Thật ra sau khi quan sát kỹ càng, thì thật ra chính là như vậy. Thai phu tử còn có chỗ nào không hiểu rõ không?" Thái phu tử học tập cả một buổi chiều, những đề mục nào bản thân không biết thì đều hỏi hết toàn bộ trong một lần. Lấy nền tảng toán học và đại não thông minh của ông, sau khi Liễu Phán Nhi nói, thì ông đã hiểu ngay lập tức. Thái phu tử gật đầu: "Tạm thời không có gì không rõ, chỉ là những kiến thức toán học này thật sự rất tài tình. Có thể vận dụng được rất nhiều vào trong đời sống sinh hoạt.

"Đúng vậy, nó được ứng dụng rất rộng rãi." Liễu Phán Nhi cười, trả lời: "Nơi này của ta còn có vài đề mục, ngươi có muốn lấy vê làm hay không? Không những có thể kiểm tra, đo xem được kết quả học tập của ngươi đến đâu mà còn có thể để bản thân biết mình đã thiếu sót ở chỗ nào, sau đó có thể dựa vào đó mà lấp đầy khoảng trống."

Ánh mắt của Thái phu tử sáng lên, trên gương mặt lộ ra vẻ chờ mong: "Còn cần Đức Thụy phu nhân không tiếc chỉ giáo." Liễu Phán Nhi đưa bài thi đã chuẩn bị tỉ mỉ thật tốt, đặt ở trong hợp, đẩy đến chỗ của Thái phu tử: "ĐềĐều ở bên trong, Thái phu tử cứ từ từ làm."

"Đa tạ Đức Thụy phu nhân." Thái phu tử là một lão nhân đầu đã hoa râm, đứng lên, quỳ xuống hành đại lễ với Liễu Phán Nhi. Liễu Phán Nhi nhanh chóng xua tay, chạy đến nhanh chóng nâng người của Thái phu tử dậy: "Thái phu tử, ngài đừng như vậy, ta không thể nhận nổi đại lễ của ngài."

Thái độ của Thái phu tử cực kỳ kiên quyết: "Tuy rằng phu nhân ngài chỉ giảng giải đề mục cho ta trong một buổi chiều. Nhưng từ khi Thái mỗ bắt đầu học tập toán học thì ngài chính là ân sư thụ nghiệp của ta, đương nhiên là nên nhận đại lễ của Thái mỗ."

Lão đầu nhỏ bé này thật sự quá cố chấp, vẫn quỳ lạy.

Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Thật sự không cần."

Thái phu tử lắc đầu, lãnh đạm nói: "Phu nhân, công đức của ngài, thật sự làm cho thế nhân tôn sùng không thôi."

"Toán học lúc trước, tối nghĩa khó hiểu, chỉ có một số người có được cơ hội để học tập. Rất nhiều người lao động khổ cực, bá tánh bình thường, căn bản không thể tiếp xúc được, thậm chí là cả những phép tính toán tâm thường đều không thể làm được."

"Nhưng nhờ có toán học của ngài, dung hợp với toán học và một ít con số, chữ cái đơn giản của Tây Vực, khiến cho một số đề mục toán học phức tạp, trở nên đơn giản, vừa xem là có thể hiểu ngay."

"Người biết chút chữ, hoặc là người thông tuệ, đều có thể tự học. Cho dù không học được những cái cao thâm, nhưng những cái cộng trừ nhân chia đơn giảm cũng đủ để dùng được trong sinh hoạt."

"Hiện tại những người ở Công Bộ, một phần nhân thủ đang khua chiêng gõ mõ học tập. Bởi vì học cái này, ngày thường bọn họ chỉ có dựa vào kinh nghiệm để làm ra được đồ vật, thì hiện tại đã có thể hoàn toàn tự mình làm ra được theo quy tắc và quy trình."

Ban đầu Liêu Phán Nhi không cảm thấy đây là công lao to lớn gì, ngay từ đầu chỉ là làm ra để cho bọn nhỏ học tập, sau đó lại đến thư quán Cát Tường, để dạy phu tử học tập, dạy cho phu tử xong rồi, sau đó lại dạy cho học sinh thư quán Cát Tường.

Bởi vì nó dễ học dễ dùng nên mọi người đều vô cùng thích.

Nàng biết chỗ tốt của toán học, nhưng không ngờ đến tầng lớp trên của Đại Chu lại có thể tiếp thu được nhanh đến như thế.

Liễu Phán Nhi cười cười: "Đa tạ Thái phu tử khen ngợi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK