Liễu Phán Nhi đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng nhìn thịt thỏ xào với ớt xanh, ánh mắt sáng quắc, không ngừng nuốt nước miếng: "Đi thôi, đại tẩu, chúng ta đi ăn cơm, đợi lát nữa rồi rửa sau."
Lúc này trong mắt Liễu Phán Nhi không có cái gì quan trọng bằng thịt thỏ xào ớt này.
Cuộc đời con người chỉ có hai chữ ăn uống.
Nếu không thể thỏa mãn việc ăn uống, không thể ăn ngon uống tốt, ý nghĩa của cuộc đời giảm đi rất nhiều đó.
Đây là ý kiến nông cạn của Liễu Phán Nhi.
Lưu thị vẫy vẫy tay, nhìn chảo sắt lộn xộn: "Tam đệ muội, muội mang đồ ăn đã nấu vào trong phòng trước đi, ta thu dọn nồi với phòng bếp một chút. Không thì lộn xộn, ruồi bọ bâu mất."
Nàng ấy không thu dọn xong thì nàng ấy sẽ khó chịu.
Từ biểu cảm của những người này, có thể thấy được, đám nhóc này thu hoạch không tôi.
"Vậy vất vả cho đại tẩu rồi, ta đưa đồ ăn vào rồi đến ăn cơm." Liễu Phán Nhi cười nói, bưng đồ ăn đi vào trong sơn động.
"Cuối cùng cũng được ăn cơm rồi, thơm quái" Bọn nhỏ ríu rít, cực kỳ thích Liễu Phán Nhi làm đồ ăn.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cầm bát nhanh chóng vào trong nồi lấy cơm, ca con không ở đây, ta đi gọi ca của con."
Bọn nhỏ vây quanh ở bên cạnh cái bàn, mắt trông mong nhìn thịt thỏ kho tàu trên bàn thơm ngào ngạt, nhìn thấy Liễu Phán Nhi lại bưng một đĩa ớt xanh xào thịt thỏ: "Nương, chúng con có thể ăn cơm chưa ạ?”
Liễu Phán Nhi vừa chuẩn bị đi tìm Lý Đại Bảo, Lý Đại Bảo đã cùng một đám đứa nhỏ về nhà.
Lưu thị ở phương diện nào đó có chút giống tình trạng bệnh ám ảnh cưỡng chế.
Bày cơm xong, tay chân Lưu thị lanh lẹ dọn dẹp lại phòng bếp, cùng nhau đi vào sơn động, ngồi bên cạnh cái bàn ăn cơm.
"Nương, nhà ta làm món gì vậy? Ở xa con đã ngửi thấy mùi hương rồi." Lý Đại Bảo không nhịn được hỏi, vừa dùng bồ kết rửa tay, vừa nhìn xung quanh trong sơn động, bận việc một buổi sáng bụng đã sớm đói rồi.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Lát nữa con sẽ biết."
Lý Đại Bảo đổ sọt cá vào lu, vậy mà cá còn vẫn tung tăng nhảy nhót được, có con thậm chí còn quá tăng động, vượt ngục" ra khỏi lu tự tìm đường chết.
Lúc này sự đam mê của Liễu Phán Nhi đối với ớt cay đã được thăng hoa.
"Ăn cơm." Liễu Phán Nhi ra hiệu lệnh, một tay nâng bát, một tay cầm đũa bắt đầu gắp ớt xanh xào cùng thịt thỏ: "Cái này quá cay, đứa nhỏ không thể ăn, các con ăn thịt kho tàu."
Liễu Phán Nhi nói xong, đã gấp không chờ nổi mà ăn thịt thỏ, trời ạ, cuối cùng nàng cũng ăn được vị cay nàng mong chờ mãi rồi!
Đã từng ăn thịt thỏ kho tàu rồi, tuy rằng ăn ngon, nhưng lúc này ánh mắt mọi người toàn bộ đều rơi vào món đồ xanh lục cay cay xào cùng thịt thỏ.
Cuộc đời không ăn ớt cay là không hoàn chỉnh mà.
Lý Nam nhìn thấy mọi người đều ăn đĩa cay cay kia, thừa dịp Liễu Phán Nhi không chú ý, gắp trộm một miếng thịt thỏ.
Bọn nhỏ không quan tâm có thể ăn được hay không, dù sao ăn trước rồi tính sau, tuy rằng cay đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng trông chúng rất ngon.
Vì thế Lưu thị, dùng hành động chứng miinh, nàng ấy cực kỳ thích mùi vị ớt cay xào.
Lưu thị chậm rãi nhấm nháp thịt thỏ, thịt thỏ tươi ngon được mùi vị cay nồng bao vây, ngôn ngữ của nàng ấy rất thiếu thốn, không cách nào hình dung ra mùi vị ngon này như thế nào.
Làm cho đứa nhỏ Lý Tiểu Bảo do dự không biết có nên thử hay không?
Lưu thị cũng thích ăn cay, ngày thường nấu ăn thích bỏ tiêu đỏ, lúc này nhìn thấy tam đệ muội thích ăn thịt thỏ cay như thế, cũng nhanh chóng gắp một miếng.
Ăn một lần thôi mà khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Lý Nam nháy mắt đã đỏ: "Khu khụ khụ, ai nha, cay cay...
Lý Tiểu Bảo mới vừa gắp trộm một miếng thịt thỏ xào ớt xanh, nhìn thấy muội muội bị cay đến mức mặt đỏ tai hồng, không ngừng thét chói tai, sợ tới mức tay run lên, miếng thịt thỏ thừa dịp người lớn không chú ý gắp trộm được, rớt luôn trên bàn.
Liễu Phán Nhi đã sớm nhìn thấy Lý Nam và Lý Tiểu Bảo gắp trộm thịt thỏ, nhưng nàng cũng không có ngăn cản.
Tuy rằng nàng vừa rồi đã nói với đứa nhỏ là không thể ăn, nhưng lòng hiếu kỳ của đứa nhỏ mạnh lắm đó, không nếm thử một chút, bọn nhỏ không biết ý tốt của người lớn đâu.
Dù sao cũng không phải chuyện gì nguy hiểm ở trên bàn cơm, cho nên Liễu Phán Nhi không ngăn cản.
Thử rồi mới biết được thật sự không thể ăn, mới biết nghe lời người lớn nói.
Liễu Phán Nhi nhanh chóng đặt ống trúc nước ấm ở trước mặt Lý Nam: "A Nam, nhanh uống nước!"
Lúc này Lý Nam cũng không thèm thẹn thùng, nhận lấy nước ấm, uống từng ngụm từng ngụm, sau khi uống nước xong, tuy rằng trong miệng vẫn còn vị cay nhưng không cay đến mức không thể chịu đựng giống vừa rồi.
Lý Tiểu Bảo thấy thế, nhìn về phía Lý Nam: "A Nam, thật sự không thể ăn sao?"
Hành động của đứa nhỏ, người lớn đều nhìn thấy, sôi nổi cười ha ha.
Lý Tiểu Bảo vừa muốn gắp thịt thỏ cay rớt ở trên bàn lên lân nữa, nhưng suy tư một lát lại dừng lại, liếc nhìn muội muội một cái: "A Nam, muội hư quá. Ta cảm thấy muội gạt ta, muội xem mẫu thân và đại bá mẫu đều cảm thấy cay, đôi mắt các tỷ tỷ đều cay đỏ kìa."
Lý Nam vuốt m.ô.n.g ngựa, không cảm thấy xấu hổ vì tâm tư nhỏ của mình bị ca ca vạch trần: "Tiểu ca thật thông minh, vậy mà không bị mắc lừa!"
Lý Tiểu Bảo ngoan ngoãn bỏ thịt thỏ kho tàu xuống, dù sao cũn có vết xe đổ là Lý Nam này, cậu bé không thể mắc mưu.
Tuy rằng hắn không rõ tại sao mẫu thân lại cay như vậy, cũng vẫn muốn ăn, nhưng Lý Tiểu Bảo cảm thấy cậu bé không thể ăn thứ này.
Lý Tiểu Bảo trợn mắt: "Sự lòng dạ hẹp hòi của muội đều viết trên mặt rồi kìa, vừa thấy biết muội không có ý tốt."
Lý Nam nghĩ đến vừa bị xấu mặt, không dám nhìn ánh mắt chế nhạo của mẫu thân, lúc này nghe thấy ca dò hỏi thì nói: "Cũng không phải quá cay, chẳng qua vừa rồi muội bị sặc thôi!"
Người trưởng thành chưa bao giờ cần người khác dạy dỗ, quan trọng là phải dựa vào việc mình tự hiểu được.
Lý Tiểu Bảo có thể nhìn thấy mưu kế nhỏ của muội muội cũng cực kỳ thông minh.
Chỉ cần không phải ý xấu, Liễu Phán Nhi đều sẽ không ngăn cản.
Đối với tâm tư nhỏ bỡn cợt của Lý Nam, Liễu Phán Nhi không cổ vũ, nhưng cũng không phê bình, cảm thấy như vậy khá tốt.
Lưu thị ăn uống no say, cầm khăn lau mồ hôi trên trán: "Tam đệ muội, thứ này thật là cay, sau khi ăn xong cả người đổ mồ hôi nhưng lại cực kỳ thoải mái."
Ăn xong thịt thỏ bên trong món thịt thỏ xào ớt xanh, Liễu Phán Nhi và Lưu thị bắt đầu ăn ớt xanh.
Tuy rằng có chút cay nhưng rất đã ghiền!
Hôm nay Liễu Phán Nhi ăn thịt thỏ cay đến mức cảm thấy mỹ mãn, trên mặt ửng đỏ, trán và phía sau lưng đều chảy mồ hôi.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thứ này sau này gọi là ớt, phương Nam ướt nóng, khí hậu ở chỗ này cũng hơi ẩm ướt. Chúng ta từ phương Bắc lại đây, hơn nữa chạy nạn cả đường, màn trời chiếu đất, ở trong cơ thể vốn dĩ đã có hơi ẩm khí lạnh. Sau khi ăn những ớt cay cay cảm thấy lỗ chân lông cả người đều mở ra, sau khi chảy mồ hôi thì cực kỳ thoải mái."
Ánh mắt Lưu thị sáng lên, gật đầu: "Đúng vậy! Ta cũng có loại cảm giác này, hiện tại tốt rồi, cả người thoải mái mát mẻ. Vẻ mặt bọn nhỏ cũng rất tốt, sau này chúng ta thường xuyên dùng những thứ này nấu ăn."
Liễu Phán Nhi đồng ý: "Trong nhà có nhiều ớt cay như vậy đủ cho chúng ta ăn rồi. Ăn không hết có thể phơi khô thành ớt cay khô!"
"Được, ta chừa lại chút ớt, còn lại phơi hết lên!" Lưu thị gật đầu, gấp không chờ nổi mà đi thu dọn sọt ớt cay