Trịnh lão đại suy nghĩ rồi trả lời: "Thôn này là một thôn mới, khi nói chuyện dùng chất giọng không giống với những người địa phương như chúng ta, nhưng tuyệt đối không hê đơn giản, các ngươi cũng đừng khinh thường người bên ngoài. Mặt khác, trụ cột chính trong nhà của Liễu nương tử đang không có mặt ở nhà, trong nhà đều là những hài tử chưa trưởng thành, làm không được việc nặng. Chúng ta phải làm cho thật tốt, không chừng sang năm còn có thể tìm chúng ta đến làm."
Mọi người nghe xong thì ghi nhớ trong lòng, mong chờ về sau đều có thể sống một cuộc sống như vậy.
Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo đi đến lều tre, khi chuẩn bị gọi Trịnh lão đại và mọi người đi làm việc thì phát hiện bọn họ đã không còn ở trong lều tre, nệm chăn cũng sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.
Nhị Lăng Tử đang ở trong lều tre trong viện ở nhà mình súc miệng, nhìn về phía Lý Đại Bảo và Liễu Phán Nhi đang ngây người nói: "Nguyên Thanh gia à, công nhân mà nhà các ngươi thuê đã đi ra ruộng rồi. Mấy người này làm việc rất tốt, thức dậy còn sớm hơn chủ gia, rất chịu khó."
Nghe được lời này, Liêu Phán Nhi gật đầu rồi cười nói: "Thì ra là như thế, ta cũng không nghĩ tới bọn họ lại cần mẫn đến như vậy."
Ngày hôm qua Nhị Lăng Tử đã nhìn những món ăn của bọn họ rồi trả lời: "Bởi vì ngươi cho bọn họ ăn ngon, mỗi ngày có một món ăn mặn hơn nữa buổi trưa lại còn có thể ngủ một canh giờ, nếu như ở gia đình khác thì tuyệt đối không được đãi ngộ như vậy.
Liễu Phán Nhi nghe được những lời này thì bừng tỉnh mới ngộ ra: "Thì ra là thế, chứng tỏ những người này cần mẫn vì trong lòng họ chắc cũng hiểu rõ. Thôi không nói nữa, chúng ta phải ra ruộng làm việc đây, tạm biệt thúc."
Những hạt thóc trong ngày đầu tiên thu hoạch đã sắp khô, cho nên phải xếp chồng lên nhau dày hơn, những hạt thóc vừa mới tróc ra thì phơi mỏng hơn.
Thuê tám người, tiền công mỗi ngày và đồ ăn đều không ít.
Nếu những người này sẵn lòng thì chờ vụ mùa thu thu hoạch xong, có thể mời bọn họ ở lại đây để xây nhà.
Liễu Phán Nhi có thể nhìn ra được Trịnh lão đại và mọi người đều ra sức làm việc, trong lòng nàng rất vừa ý. Liễu Phán Nhi dắt theo Lý Đại Bảo cùng đi vào trong ruộng, Trịnh lão đại và mọi người đã gặt xong một nửa bông lúa ở ruộng bậc thang, chắc hẳn mọi người đến sớm hơn hai mẹ con họ khoảng một khắc.
Trải qua ba ngày thu hoạch, tất cả những bông lúa ở trong nhà đều gặt hết, hơn nữa Lý Dung, Lý Lệ và Lý Phương đã đập những bông lúa tróc ra thành hạt thóc rồi phơi trong ở Đại Cốc ở trong thôn.
"Mau đi đi, làm xong sớm thì có thể sớm an tâm." Nhị Lăng Tử cười ha hả, hắn cực kỳ hiểu rõ Liễu Phán Nhi.
Đúng lúc này, khâm sai Cố đại nhân dẫn theo một nhóm người từ kinh thành vội vã tới huyện Thôi Dương.
Trên Đại Cốc trong thôn Lý gia càng ngày càng có thêm nhiều hạt thóc đang được phơi nắng.
Tuy rằng rất mệt nhưng thu hoạch càng vui sướng, khiến cho tinh thần của mọi người thêm sung mãn và vô cùng hớn hở.
Hầu như mỗi ngày Lý Đại Sơn cũng sẽ đến nhà của Liễu Phán Nhi nhìn xem hạt thóc phơi khô sẽ như thế nào, ông ấy ước lượng sản lượng hạt thóc trên mỗi mẫu lúa. Hạt thóc ở nhà của Liễu Phán Nhi khá nhiều, sản lượng cũng khá cao.
Ba ngày trước Lưu đại nhân nhận được thông báo, trong lòng kích động, lập tức cho người quét tước sửa sang lại trạm dịch, sắp xếp ổn thỏa.
Trải qua một đêm thoải mái nghỉ ngơi, khâm sai Cố Thiệu dẫn theo những người này ngồi trên xe ngựa, cùng nhau chạy đến thôn Lý gia. Huyện lệnh Lưu thân là huyện lệnh huyện Thôi Dương, ông ấy có đi qua thôn Lý gia vài lần trong khoảng thời gian này và cũng biết khá rõ về thôn Lý gia.
Lúc này ông ấy cùng khâm sai Cố Thiệu và một nam tử gương mặt tuấn tú không để râu cùng ngồi trên xe ngựa, người này chính là người được Chu Bình Đế tín nhiệm nhất nội thị - Lương công công Lương Bảo.
Tuy rằng khâm sai Cố Thiệu có chút mệt mỏi nhưng nội tâm đầy kích động: "Lưu đại nhân, sau khi bản quan đi, thôn Lý gia đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lưu đại nhân suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: "Mỗi ngày hạ quan đều sai người đi kiểm tra tình hình khoai lang trong ruộng, khoai lang vẫn tốt, chỉ còn đợi đại nhân trở về đào thôi. Mặt khác, bởi vì thôn Lý gia gieo trông không phải là lúa hai vụ, cho nên sẽ lâu chín hơn những địa phương trồng lúa hai vụ, vì vậy trong khoảng thời gian này thôn Lý gia vẫn luôn thu hoạch lúa nước."
Khâm sai Cố Thiệu gật đầu, nghĩ đến Liễu nương tử dùng phương pháp bón phân mới, lúa nước của nhà nàng ấy đang phát triển rất tốt: "Ruộng lúa của nhà Liễu nương tử tốt nhất ở thôn Lý gia, năng suất trên một mẫu thống kê ra sao rồi?"
"Toàn bộ lúa ở nhà của Liễu nương tử đều đã thu hoạch xong, đang được phơi nắng, đợi đến khi phơi khô hoàn toàn mới có thể ước lượng được." Huyện lệnh Lưu đại nhân cung kính trả lời, không dám sơ suất.
Khâm sai Cố Thiệu gật đầu nói: "Rất tốt!"
Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy nhưng hắn ta tin tưởng Liễu nương tử không phải người cố ý lừa bịp, rốt cuộc giở trò bịp bợm thì cũng không có lợi ích gì, ngược lại, một khi trò bịp bị vạch trân thì chính đầu sẽ rơi xuống đất.
Liễu Phán Nhi là một người thông minh như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc đến như vậy được.
Tuyệt đối hắn sẽ không nói ra.
Trước mắt khâm sai Cố Thiệu dân hiện ra một nữ tử với làn da vốn không trắng ngần nhưng lại có một đôi mắt to sáng ngời, ngũ quan tinh xảo và nụ cười đầy cởi mở: "Đó không phải là một người nữ tử bình thường, chọn ở lại thôn Lý gia khi đang đi ngang qua, điều này ở trên đường đi ta đã nói với Lương công công rồi. Hôm nay chúng ta nói về những gì đã xảy ra với Liễu nương tử khi đang trên đường chạy trốn. Từng có bốn tên đến cướp lương thực của gia đình nàng, vì để bảo vệ thức ăn mà nàng và hài tử bị đánh đến bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, lân nữa nàng gặp lại bốn tên kia, đứng trước sự sống và cái chết, một nữ tử đã đối đầu với bốn tráng niên nam tử và g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng để báo thù." Khâm sai Cố Thiệu nói hết những chuyện đã xảy ra trong những lần gặp được Liễu Phán Nhi, dù có một số chuyện là nghe người khác kể, nhưng đó thực sự là sự thật.
"Chắc là rất cao siêu, hơn nữa lại còn gan dạ sáng suốt hơn người, đối mặt thổ phỉ truy kích, ở trong rừng rậm tìm được lá cây Kim Bì...
Lương công công sửng sốt, càng thêm kinh ngạc: "Võ công của nữ tử này cao siêu vậy sao?"
Cố Thiệu không nhận ra rằng, hắn luôn có ấn tượng sâu sắc với Liễu Phán Nhi, hắn ta vẫn luôn nhớ rõ mọi thứ về những gì đã trải qua mỗi khi gặp Liễu Phán Nhi. Đương nhiên, chuyện Bạch Ngọc Cao là giao dịch riêng giữa hắn ta và Liễu Phán Nhi, chuẩn bị dùng nó để kiếm tiền từ những gia đình giàu có ở khắp nơi.
Lúc này Lương công công cười ha hả: "Suốt dọc đường đi, ta vẫn luôn nghe được Cố đại nhân nhắc tới Liễu nương tử khiến cho ta cảm thấy rất tò mò."
Bởi vì đường đi ở trong thôn không tốt cho lắm nên bọn họ đến trước cửa thôn thì dừng lại.
Khâm sai Cố Thiệu cười nói: "Đúng vậy, lúc ấy sau khi ta nghe nói xong thì cũng vô cùng kinh ngạc."
Dọc đường đi, mải nói về chuyện của thôn Lý gia và Liễu nương tử, trong phút chốc đã tới thôn Lý gia.
Lương công công kinh ngạc, không ngờ nữ tử này lợi hại đến như vậy: "Vậy ta cần phải làm quen với Liễu nương tử, nàng còn lợi hại và thông minh hơn cả nam nhân."
Tam quả phụ không muốn làm việc, người khác chuẩn bị làm xong rồi nên mướn người trong thôn để làm việc, vì vậy giờ vẫn như trước, ngồi coi quán trà của mình. Bà ta nhìn thấy quan phủ Lưu đại nhân và khâm sai Cố Thiệu lại đến, Tam quả phụ vội vàng tiếp đón: "Khâm sai đại nhân, mời ngài uống trà ạ!"
"Không cần đâu, đa tạ." Khâm sai Cố Thiệu không có thói quen dùng ly của người khác đặc biệt là loại công cộng, dùng chung như này.
Huyện lệnh Lưu đại nhân nhìn khâm sai Cố Thiệu nói: "Cố đại nhân, Lương công công, trước nhà của Liễu nương tử còn có một mẫu đất khoai lang, vẫn chưa đào lên, chờ đại nhân quay trở về đó ạ."
Bởi vì khoai lang của nhà của Liễu nương tử phát triển tốt nhất, sản lượng cao nhất, huyện lệnh Lưu đại nhân đặc biệt dặn Liễu Phán Nhi giữ chúng cho đến khi người ở kinh thành đến đào chúng.
Khâm sai Cố Thiệu gật đầu: "Được, trước hết chúng ta đi đến nhà của Liễu nương tử”
Khâm sai Cố Thiệu biết Liễu Phán Nhi am hiểu trồng trọt, hơn nữa lại dùng phương pháp bón phân mới để cho ra sản lượng cao nên hắn ta và huyện lệnh Lưu đại nhân quyết định đào khoai lang của nhà của Liễu Phán Nhi trước mặt mọi người.
Từ lão đại nhân, Tống lão đại nhân và mấy người đồng liêu, còn có đệ đệ của Triệu hoàng hậu - Triệu Thanh Minh đã mệt mỏi suốt đoạn đường, lúc này họ đã bước xuống xe ngựa nhưng bước chân của họ không có sức lực.
Bọn họ cảm thấy Cố Thiệu đang thay mặt Hoàng Đế bịa chuyện, bọn họ hôm nay muốn mở to đôi mắt để tìm ra chứng cứ. Bọn họ có lẽ chỉ có thể dâng tấu nói vài câu Hoàng Đế, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không nhân từ mà nương tay với Cố Thiệu.
Ông ấy nóng lòng tìm kiếm khoai lang, nhưng đôi mắt lại dừng lại trên những hạt thóc đang phơi nắng, ánh mặt lộ vẻ kinh ngạc, chạy nhanh tiến lên, sau đó nhặt một nắm thóc từ dưới mặt đất lên, tỉ mỉ quan sát.
Trong thôn có người rất tò mò, lén lút nhìn về phía bên này xem, mà trong lòng kích động.
Thời gian ông ấy ở trên đồng còn nhiều hơn thời gian ông ấy ở trên triều.
Những người khác nghĩ cách làm thế nào để tìm chứng cứ, chứng minh Cố Thiệu là một tên gian thần ức h.i.ế.p kẻ dưới nịnh hót kẻ trên, nhưng Đại Nông T¡ Mễ đại nhân không giống với những kẻ này. Ông ấy xuất thân từ nhà nông, sau khi thi đậu công danh, không giỏi mưu mô, nhưng ông ấy lại am hiểu về trồng trọt, hơn nữa còn khắc cực nghiên cứu.
Khâm sai Cố đại nhân tới, bọn họ lại phát tài rồi!
Ở triều đình Đại Chu, ông ấy giải thích về việc đồng áng, ông ấy nói thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Đôi mắt của những người này nhìn xung quanh khắp nơi, nhưng sau khi vào thôn, mỗi gia đình đều phơi lương thực ở cửa vô cùng bận rộn.
"Hạt thóc nẩy, không biết còn có bao nhiêu bông lúa?" Đại Nông T¡ nhỏ giọng nói thâm, trong lòng tò mò với hạt thóc, thậm chí còn hơn cả khoai lang.
Năng suất của lúa gạo cao hơn lúa mì, hơn nữa còn có thể trồng hai mùa vụ ở phương nam, vì vậy lương thực quan trọng nhất ở Đại Chu hiện nay chính là lúa gạo, ngược lại lúa mì lại hạ xuống đứng thứ hai, vì lúa mì có thời gian gieo trông dài, sản lượng thấp, nhưng vì thích hợp trông vào mùa đông nên có thể trồng xen kẻ với lúa gạo, nhưng cũng có người phương nam trồng cải dầu vào mùa đông.
Lúc này, Lưu đại nhân lấy một cái hộp từ trong tay nha dịch phía sau, đưa cho Đại Nông Ti: "Mễ đại nhân, bởi vì sau khi hạt thóc chín, không thể để chậm trễ, cho nên hạ quan cho người đến thu thập những hạt thóc ở thôn Lý gia, nó khác với những hạt thóc của thôn khác. Bông lúa của thôn Lý gia không chỉ hạt nẩy, hơn nữa mỗi bông lúa có hơn 160 hạt, mỗi cây lúa có thể ra từ bảy đến tám bông lúa."