Giờ nó không có độc nên Liễu Phán Nhi muốn mở xưởng nhuộm bên ngoài rồi mang thuốc nhuộm với thuốc bảo quản ra. Làm như vậy có hợp lý không?
Nghĩ rồi quyết định đi thị trấn giả vờ mua một ít thuốc màu rồi sau đó thay toàn bộ bằng thuốc nhuộm và thuốc bảo quản trong không gian.
Tất nhiên để đạt được hiệu quả như vậy là nhờ tác dụng của phương pháp bí mật.
Nếu là phương pháp bí mật thì không nói ra với người ngoài.
Đúng, làm như vậy đi.
Sau khi Liễu Phán Nhi suy nghĩ thông suốt mọi chuyện thì bỗng nhiên nghe được bên ngoài có người nói chuyện.
"Báo ca, chúng ta tới trấn Cát Tường làm gì? Tiểu Mẫu Đơn ở Bách Hoa lâu không đẹp hay tiểu Bách Linh ở Trương Nguyên hát không hay sao? Chúng ta đi xa thế tới trấn Cát Tường có gì tốt chứ?"
"Mẹ kiếp, đúng là đồ ngu, giống nhau lại còn vị không khác lắm sao?" Báo tử ca phản bác: "Ta và ngươi đều có hai mắt và một miệng, sao ta lại thông minh hơn ngươi chứ? Sự khác biệt nằm ở đầu óc. Giống như thế, vẻ ngoài của cà chua và quả hồng giống nhau nhưng hương vị khác xa, giá cả tất nhiên cũng khác rồi!"
Nhị cẩu tử lơ đễnh: "Nguyên nhân chính là không có tiên mới phải mơ mộng, cũng không tốn tiền."
Ánh mắt Báo ca nhìn chằm chằm vào cà chua chín đỏ chói mắt nói: "Mỹ vị lâu có món trứng xào cà chua hai lượng bạc một mâm. Còn có ớt xào rau ăn đậm vị hơn ngô. Túy Tiên lâu lớn nhất thị trấn chúng ta, mùa hè vừa rồi làm ăn thất bát. Cuối cùng tìm được cà chua và ớt tại trấn Cát Tường, là mấy cái trước mặt này."
Nghe nói vậy, Nhị cẩu tử nịnh nọt nhìn Báo ca: "Tốt quá, Báo ca, ngươi luôn thông minh, kể cho ta chút đi. Ta luôn trung thành với Báo ca, tuyệt đối không nói ra ngoài."
Báo tử thấy xung quanh không có người thì nhẹ giọng nói: "Nên mới nói ngươi là Nhị cẩu tử, cái gì cũng không biết! Ở trấn Cát Tường có đồ tốt, chỉ cần chúng ta có thể lấy được thì sẽ có năm mươi ngân lượng. Có ngân lượng thì chúng ta sẽ mua được một nhà nhỏ, để các đệ các muội vào đó ở, mùa đông sẽ không ốm”" Nhị cẩu tử không biết, gãi đầu rồi nhìn cà chua đỏ to bằng nắm tay: "Cái này giống quả hồng, nhưng quả hồng lớn trên cây, hương vị chắc cũng không khác lắm."
"Túi sạch còn hơn mặt ngươi, Tiểu Mẫu Đơn ở Bách Hoa lâu đẹp nhưng không đến lượt ngươi. Tiểu Bách Linh ở Trường Nguyên hát hay nhưng ngươi chỉ có thể nghe bên ngoài tường. Không có tiền thì đừng có mơ tới." Nam nhân được gọi là Báo ca nhìn trái phải, đánh giá xung quanh.
Liễu Phán Nhi lặng lẽ vòng ra sau hai người, sau đó đi ra từ trong không gian, cầm gậy, dùng sức đánh vào người Báo ca và Nhị cẩu tử.
Hai người nhanh chóng mang ba lô đặt xuống mặt đất, tiến tới gần định hái cà chua chín đỏ.
Đây đều là Liễu Phán Nhi cẩn thận để lại làm giống nên tất nhiên không thể để mấy người này lấy trộm.
Sau khi Nhị cẩu tử bị mắng, không những không tức giận mà ngược lại còn ngưỡng mộ nhìn Báo tử ca: "Nếu giá đắt như thế thì Báo tử ca, chúng ta còn chờ gì mà không nhanh lấy?"
Không có tiếng động nào đi tới sau lưng bọn họ, đánh bọn họ đến tê liệt, cả người mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Báo ca và Nhị cẩu tử che gáy lại, người lung lay, xoay người lại thấy Liễu Phán Nhi cầm gậy cười đầy nguy hiểm.
Nữ nhân này là ma sao?
Lực của Liễu Phán Nhi rất khéo, có thể khiến bọn họ bị thương nhưng không làm bọn họ c.h.ế.t được.
Liễu Phán Nhi tìm được hai đoạn dây thừng ở lán tre, trói c.h.ặ.t t.a.y và chân của Báo tử ca và Nhị cẩu tử.
Nhìn hai người té xỉu, Liễu Phán Nhi kéo bọn họ tới dưới lán tre. Thấy có cái xô hỏng nên tới dòng suối nhỏ lấy nước về hất lên mặt hai người.
Hai người kia bị giật mình, lập tức tỉnh lại.
Mắt hai ngươi hoang mang, bọn họ là ai? Đây là đâu?
Đến lúc Liễu Phán Nhi lại xuất hiện trước mặt họ, Báo tử và Nhị cẩu tử mới nhớ tới, bọn họ bị đánh bất tỉnh, giờ bị trói tới đây.
"Hiệp nữ xin tha mạng!" Báo tử vội vàng xin tha thứ. Anh hùng chịu thiệt trước, tránh được một kiếp tính sau.
Nhị cẩu tử cũng học theo dáng vẻ của Báo tử, đáng thương cầu xin tha thứ: "Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng!"
Liễu Phán Nhi khoát tay, trâm giọng quát: ""Câm miệng!"
Lúc này, Lý Đại Bảo đánh xe bò tới, vội vàng chạy đến: "Nương, hai người này là ai?"
Liễu Phán Nhi trả lời: "Một người là Báo tử, một người là Nhị cẩu tử, bọn họ tới ăn trộm cà chua và ớt nhà chúng ta."
Báo tử nghe được lời của Nhị cẩu tử thì tức giận chửi bới: "Đừng có nói, ngươi đừng có nói, ngậm miệng của ngươi lại."
Lý Đại Bảo tiến lên đạp hai người mấy phát: "Đồ khốn khiếp mấy người, không chăm chỉ thành thật làm việc lại đi trộm đồ. Đồ nhà ta dễ trộm như vậy sao?”
Nhị cẩu tử cũng tiếp tục phụ họa: "Đúng thế, nữ hiệp! Chúng ta chỉ muốn ăn cơm nên đi trộm, không có ai sai khiến chúng ta rồi cho năm mươi lượng bạc, Túy Tiên lâu cũng không có sai chúng ta đi trộm đồ."
Báo tử bị đá đau đến nhe răng, không ngờ lực của một đứa nhỏ lại lớn thế, lúc này nghe câu hỏi của Liễu Phán Nhi thì nghiến răng nói: "Tha mạng, chúng ta chỉ là hai tên côn đồ đi trộm đồ vật để đổi tiền ăn cơm uống rượu, không có ai sai khiến chúng ta."
Liễu Phán Nhi thấy thế thì ngăn Lý Đại Bảo lại: "Từ từ đã. Vừa nãy ta nghe bọn họ nói trộm cà chua và ớt nhà chúng ta sẽ có năm mươi ngân lượng. Ta muốn hỏi là ai sai các ngươi tới?"
Lý Đại Bảo nghe vậy thì cười lớn, quay đầu nhìn về phía mẫu thân: "Nương, hóa ra lại giấu đầu lòi đuôi, đúng là ngu quá!"
Lý Đại Bảo nghe vậy thì mũi cong lên, đầy là đồ tốt để nhà bọn họ kiếm tiền.
Lý Đại bảo thấy Báo tử không nói thì lại định đánh: "Ta thấy ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đã thế thì ta sẽ không khách sáo." Liễu Phán Nhi nhíu mày nhìn Báo tử: "Người nhanh nói ra, nếu không nói ta sẽ đưa ngươi Cố gia. Có lẽ ngươi không biết ông chủ đứng sau Mỹ vị lâu là Cố gia. Rơi vào trong tay họ sẽ trải qua bức cung nghiêm khắc, ngươi sẽ phải nói thôi."
Báo tử vẫn nói dối: "Thật sự không có ai sai khiến chúng ta. Chúng ta vì trong tay không có tiên nên mới muốn đi cướp, đi trộm đồ để kiếm tiền tiêu vặt."
Nhị cẩu tử sợ tới mức rụt đầu lại, cúi đầu không dám phản bác.
Lý Đại Bảo suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Mẫu thân nói đúng, quân tử động khẩu không động thủ. Ta là quân tử, không chấp nhặt với hai tên trộm thấp hèn này. Nếu như bọn họ không nói thì chúng ta cứ trực tiếp báo quan, thuận tiện nói với Cố gia một tiếng."
Nàng đã từng nhìn thấy hai người ở thị trấn nhưng khi đó không biết tên bọn họ.
Báo tử nghe thấy vậy thì cực kỳ nghẹn, bởi vì người bị đá càng đau hơn!
Liễu Phán Nhi giữ chặt Lý Đại Bảo lại: "Nói miệng thì đừng động tay chân. Da thịt mấy người này dày, làm đau chân ngươi thì sao bây giờ?
Liễu Phán Nhi trả lời: "Ta ở đây trông coi hai người kia, ngươi mau đi gọi trưởng thôn đến đây, đồng thời đưa hai người kia tới quan phủ."
Sau khi Lý Đại Bảo gật đầu thì vội vàng chạy đi.
Lý Đại Bảo chạy về làng gọi người, Nhị Cẩu Tử vừa vội vừa giận: "Nếu chúng ta nói ai là người chỉ điểm thì ngươi có thể thả chúng ta ra sao? Báo Tử ca, chúng ta còn chưa lấy được bạc mà đã bị bắt rồi. Nếu không nói thì chúng ta không chỉ phải chịu đòn mà còn phải ngồi tù."