Lưu thị cười cười nhưng không đồng ý: "Cái này phải hỏi nương con rồi."
Lý Đại Bảo nhìn về phía Liễu Phán Nhi, ánh mắt lộ vẻ chờ đợi: "Nương, ngài cho ta và đại bá mẫu cùng đi đào bẫy rập đi săn đi?"
Con trai thích những thứ này, vừa nghe thấy đi săn, lập tức hăng hái.
Liễu Phán Nhi cười cười, hỏi: "Thật sự muốn đi sao?"
Lý Đại Bảo gật đầu: "Muốn đi, cực kỳ muốn đi, nương, người cho con đi đi mà."
"Thế được, con đi đi, chẳng qua vào núi rừng thì phải nghe lời đại bá mẫu con nói đó." Liễu Phán Nhi nói: "Cho dù không bắt được con mồi nào cũng không sao cải"
"Đã biết ạ, nương, con biết nặng nhẹ mà." Lý Đại Bảo đồng ý, cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đi chơi rồi.
Chạy từ bãi sông, Liễu Phán Nhi loại bỏ suy nghĩ trước kia của nàng.
Liễu Phán Nhi đến gần bãi sông đi khắp nơi.
Ngày mưa không thể đứng ở dưới gốc cây, sẽ bị sét đánh.
Hai tay Liễu Phán Nhi che ở trên đầu, muốn chạy đến dưới gốc cây, nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy tia chớp, lập tức dừng lại không định chạy đến dưới tàng cây nữa.
Vừa đi được không bao lâu, bầu trời đã đầy mây đen, trời mưa rồi.
Thời tiết cứ ba hai ngày lại mưa như vậy, cho dù nàng biết cách đốt gạch, nhưng không có chỗ để bảo vệ, gạch gỗ cũng sẽ bị nước mưa xếối.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu thị mang theo Lý Đại Bảo cõng sọt đi vào trong rừng hái rau dại quả dại và săn thú.
A Dung nhìn thấy mẫu thân bị ướt thì nhanh chóng cầm khăn lông khô đưa cho mẫu thân: "Nương, thời tiết phương Nam thật là kỳ quái, giống như đứa trẻ vậy, trời vừa trong xanh mây trắng, quay đi quay lại đã tối sầm mưa rơi."
Nàng phải kiếm nhiều tiên, sau đó mua gạch ở bên ngoài.
Bởi vì khoảng cách gân nhất chỗ chợ thị trấn cũng phải là bốn mươi dặm, cho nên Liễu Phán Nhi suy tính tiền vận chuyển gạch khả năng còn đắt hơn tiền mua gạch.
Không thể nào đốt gạch được đâu.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cũng chạy ra xem, mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Cầu vồng thật xinh đẹp.
Lời này vừa nói xong, bên ngoài hết mưa thật, mặt trời ló rạng.
Lý Dung chỉ vào cầu vồng đủ màu sắc xuất hiện ở phía chân trời: "Nương, đó là cầu vông! Thật là đẹp."
Liễu Phán Nhi ở bên cạnh lau đầu, cười nói: "Đúng vậy, chẳng qua mưa ở đây chỉ một lát là qua. Con xem, bên ngoài hết mưa rồi kìa."
Cứ hai ba ngày là phương Nam lại mưa, nhưng cũng không phải lân nào cũng có câu vồng, hơn nữa cũng không phải lần nào cũng đẹp như vậy. Câu vồng giống như hình vòm cong cong, bảy màu loá mắt, mỹ lệ động lòng người.
Liễu Phán Nhi nhìn ngọn núi phía xa, nàng còn phải tiếp tục khai khẩn. Nhiều hạt giống trong không gian như vậy, luôn phải có nơi thích hợp gieo trồng.
"Nương, người không đốt gạch xây nhà nữa sao?" Lý Dung hỏi, mùa hè ở lêu trúc này còn được, nhưng tới mùa đông thì lều trúc sẽ bị lọt gió bốn phía, không được đâu.
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, lập tức đứng lên, qua nhìn xem: "Khoai lang đỏ nảy mầm còn có thể ăn, nhưng khoai tây không thể ăn vì sẽ có độc. Khoai lang đỏ và khoai tây còn lại không nhiều lắm, đừng ăn, những thứ đó ta chuẩn bị để khai khẩn gieo trông đó."
Lúc này, Lý Phương chuẩn bị làm cơm trưa, mở túi ra đột nhiên hét lên một tiếng: "A? Tam thẩm, thẩm mau tới đây nhìn xem, khoai lang đỏ và khoai tây ở đây nảy mầm hết rồi, còn có thể ăn không ạ?”
Liễu Phán Nhi ngượng ngùng cười cười, giải thích: "Là ta suy nghĩ không chu đáo, tuy rằng nơi này có thể đốt gạch bùn đất, nhưng đốt gạch quá phức tạp. Ở đây cứ hai ba ngày lại mưa, chúng ta cũng không có nơi để gạch gỗ, chỉ cần gặp mưa chúng sẽ biến thành một đống bùn. Cho nên ta định khai khẩn trồng trọt, đi săn, làm nhiều cách để kiếm tiền, sau đó đi mua gạch mua ngói xây nhà."
Lý Dung sửng sốt: "Nương, vậy có phải người vất vả lắm không? Con giúp người."
Liễu Phán Nhi lắc đầu, cười nói: "Không vất vả, con giúp ta trông A Nam và Tiểu Bảo là được."
"Tam thẩm, ta và A Lệ lớn rồi, chúng ta có thể giúp người khai khẩn." Bây giờ Lý Phương thích nếp sinh hoạt không bị đánh chửi hiện tại, tuy rằng vất vả nhưng rất vui vẻ.
"Được nha, chờ nương con và Đại Bảo trở về, chúng ta bàn bạc chuyện khai khẩn." Liễu Phán Nhi cười nói: "Hiện tại ta đến nhà thôn trưởng đại thúc mượn cày sắt."
Từ khi khai khẩn xong phải ghi lại hết nhà nào mượn cuốc và xẻng lưỡi hái, không giao tiền mua lương thực và mua nông cụ, thì đến lúc đó phải trả lại bạc mua nông cụ.
Liễu Phán Nhi mở túi ra, bên trong đặt sáu giấy dầu bọc lấy hạt giống, hạt dưa và đậu que.
Còn lại mấy bao là bao bì Liễu Phán Nhi dỡ từ trong không gian xuống, bọc vào giấy dầu. Có hạt giống cà chua, còn có hạt giống dưa gang, hạt giống bí xanh, còn có hạt giống ớt cay.
Liễu Phán Nhi sợ gieo trồng không thành công, cho nên nàng không sử dụng hết mỗi loại hạt giống mà để lại một ít.
Sau khi vợ Nguyên gia nghe xong, vội vàng nói: "Nguyên gia bận nhưng con rảnh, con đi hỗ trợ."
Lý Phương và Lý Lệ cảm thấy tam thẩm thật lợi hại, học theo tam thẩm, giúp đỡ làm một số chuyện trong khả năng cho phép.
Chu Thúy Hoa muốn nhưng dù sao đây cũng là tiền do Liễu Phán Nhi tiêu mua được: "Đó là ngươi tiêu tiền mua, ta lấy đồ của ngươi cũng không tốt. Nguyên gia và vợ của Nguyên gia, hai người các người giúp đỡ khai khẩn đi, cũng không thể lấy không của người ta được."
"Thôn trưởng, ta muốn mượn cày sắt, đến nơi xa hơn để khai khẩn, gieo trông khoai lang đỏ và khoai tây của ta, ngày đó ta còn tiêu tiền của bạn thân mua một số hạt giống khác ở tiệm tạp hóa, ta muốn thử gieo trồng." Liễu Phán Nhi cười nói: "Ta thử một chút. À mà thím, nhà người muốn trồng không? Nếu muốn thì chờ nảy mầm ta cho người một ít.
Giữa trưa ăn cơm, Liễu Phán Nhi đến nhà thôn trưởng Lý. "Nương, con còn phải đi theo cha đi đo đất kìa!" Lý Nguyên gia bỏ bát cơm xuống, ngượng ngùng nói, đây chính là chuyện lớn trong thôn, sao có thể không tham gia chứ?
Liễu Phán Nhi tách mấy cái vòng tròn ống trúc ra, bỏ từng hạt giống vào nửa vòng tròn trúc, đổ nước ngâm ươm giống.
Trên đường gặp được người trong thôn, Lý tam nãi nãi đỏ mắt trông mong nhìn chằm chằm, hỏi: "Nguyên Thanh gia, khai khẩn xong rồi, các người còn đi đâu vậy?"
Liễu Phán Nhi cũng mong nhà thôn trưởng cũng tiếp tục khai khẩn, gật đầu: "Được ạ, vậy chúng ta ăn cơm xong rồi đi."
Ăn cơm xong Liễu Phán Nhi vội vàng mang trâu trong nhà đến nơi xa hơn khai khẩn.
"Nguyên gia và cha hắn đi đo đất, nương ở trong nhà trông đứa nhỏ, những người khác đều đi theo đi. Ta cũng đi, chúng ta cũng khai khẩn, trồng trọt trông rau. Nhà người khác không có cày sắt nhưng chúng ta có, hiện tại không khai khẩn, chẳng lẽ chờ người khác có cày sắt hết rồi mới lại khai khẩn sao?" Chu Thúy Hoa nói, muốn sống thoải mái thì phải chăm chỉ.
Lý Phương thúy thanh phản bác: "Tam nãi nãi, tam thẩm ta không tra tấn chúng ta, đối xử với chúng ta rất tốt đó. Người đừng châm ngòi ly gián, nãi ta cũng không ở đây."
"Ai nha, Nguyên Thanh gia, ngươi còn trẻ hiểu biết không nhiều lắm, trông những thứ mới làm gì dễ dàng như thế chứ?" Vẻ mặt Lý tam nãi nãi đầy sự thổn thức: "Ngươi nhìn xem các người gầy đến vậy rồi, có thời gian rỗi này còn không bằng nghỉ ngơi đi! A Lệ và A Phương còn nhỏ, ngươi làm thím cũng không thể tra tấn đứa nhỏ."
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, rất là bất lực, con mắt nào của Lý tam nãi nãi nhìn thấy nàng tra tấn cháu gái chứ?
Liễu Phán Nhi cười cười: "Ta không ngồi yên được nên tính đi đến nơi xa hơn nhìn xem. Ta dùng số tiên còn sót lại của nhà mình mua chút hạt giống, gieo trông thử xem."