Cửu công chúa cũng cười!
Cố Thiệu cũng nhìn Cửu công chúa cười! Chỉ cười như vậy thôi, tại giây phút này, tâm ý tương thông, một ánh mắt là vạn năm.
Qua một hồi lâu, nghe được cách đó không xa "bich" một tiếng, có thứ gì ngã trên mặt đất.
Đại cung nữ Thái Ngọc ở cách đó không xa vội tiến lên xem xét, thì ra là Lý Nam một đầu đầy lá cây cỏ dại.
"A Nam, tại sao người lại ở chỗ này?"
Lý Nam vừa phủi lá cây trên đầu, vừa cau mày nói: "Cố đại nhân, ngài như vậy là không được rồi!"
"Hiện tại ngài phải nên hôn công chúa tiểu di của ta, chứ cười là có ý gì? Ngài nên học hỏi cha ta một chút!"
"Khi mà nương ta tức giận, cha ta sẽ lập tức hôn nương ta; lúc nương ta vui vẻ, cha ta cũng hôn nương ta." "Không có chuyện gì là một nụ hôn không giải quyết được, nếu như có, vậy thì hôn hai cái. Đây chính là cái gì mà một hôn đính ước, hai hôn quyết định chung thân..."
Đại cung nữ Thái Ngọc trợn tròn mắt, nhanh chóng chạy tới che miệng Lý Naml Lời này không thể nói!
Đứa nhỏ này học từ ai vậy?
Đại cung nữ Thái Ngọc không tin Đức Thụy phu nhân sẽ dạy hài tử những thứ này?
Lý Tiểu Bảo thấy muội muội bị bại lộ, vội vàng giả vờ tức giận, véo lỗ tai muội muội, vừa đi vừa khiển trách.
"Nếu như bị cha nương phát hiện muội lại trốn dưới gâm giường, nhất định sẽ đánh cho m.ô.n.g muội nở hoa."
"Lúc nào cũng tự cho là mình thông minh, kỳ thật muội ngốc c.h.ế.t đi được. Có mấy lời, trong lòng tự biết là được, không thể nói ra."
DTV
Lý Nam bị ca ca véo lỗ tai, không ngừng xin tha.
"Tiểu ca buông tay, nhanh buông tay ral Tình cảm của cha nương tốt như vậy, đây là kinh nghiệm quý giá."
"Công chúa tiểu di và Cố đại nhân duyên trời tác hợp, trời sinh một đôi. Công chúa tiểu di tốt với ta như vậy, ta hy vọng tình cảm của bọn họ cũng tốt như tình cảm của cha nương."
"Tuy rằng ta nghe lén là không đúng, nhưng ta là có ý tốt thôi... Ý tốt đó, ca ca có biết không? Tiểu ca, ai da, đau..."
Sau khi cặp song sinh nghịch ngợm này rời đi, Cửu công chúa quay đầu nhìn về phía Cố Thiệu.
Thế nhưng phát hiện Cố Thiệu đỏ mặt! Cửu công chúa nghĩ tới việc A Nam đã từng lén lút đi theo nàng ấy nghe kể chuyện xưa của Phán Nhi tỷ tỷ và Lý Nguyên Thanh.
Dưới tình huống này, có một kế khả thi. Cửu công chúa chỉ vào phía sau Cố Thiệu, mắt lộ vẻ kinh ngạc, thanh âm hơi lớn: "Cố đại nhân, chàng xem, đó là cái gì?
Cố Thiệu tin là thật, vội vàng ngẩng đầu lên quay sang nhìn theo hướng Cửu công chúa chỉ.
Nhưng mà hắn ta cũng không nhìn thấy có cái gì lạ, trong lòng đang nghi ngờ, chóp mũi đã ngửi thấy làn gió mang theo một loại mùi hương ngọt ngào.
Cố Thiệu nhanh chóng quay đầu, sau đó môi đã bị hôn.
Trên môi mát lạnh, cảm giác mềm mại, làm Cố Thiệu hơi hơi sửng sốt.
Cửu công chúa càng kinh hãi hơn.
Nàng ấy chỉ muốn thừa dịp Cố Thiệu quay đầu len lén hôn lên mặt hắn ta một cái.
Nhưng không nghĩ tới cảm giác của Cố Thiệu lại nhạy bén như vậy, quay đầu rất nhanh. Cửu công chúa nhón mũi chân, trùng hợp hôn lên môi dưới của Cố Thiệu. Cửu công chúa hơi sửng sốt một lúc, còn chưa kịp cảm nhận, đã nghĩ đến bước tiếp theo, nhanh chóng đào tẩu. Đây là kỹ xảo được ghi trong sổ tay nhỏ, trêu ghẹo xong liên chạy! "Cố đại nhân, bổn cung phải về kinh thành đây." "Chàng đã bị bổn cung hôn, vậy thì đã là người của bổn cung, bổn cung ở kinh thành chờ chàng tới cưới tal" Cửu công chúa nói xong, lập tức sử dụng khinh công chạy mất, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu. Cố Thiệu chỉ nhớ rõ hình dáng tấm lụa đỏ tung bay trong không trung của Cửu công chúa.
Đại cung nữ Thái Ngọc rất muốn khóc! Không phải nói sẽ rụt rè sao?
Không phải nói sẽ từng bước tiếp cận sao?
Sao vừa bắt đầu đã hôn rồi, không sợ dọa Cố đại nhân chạy mất à?
Công chúa đi rồi, nhưng thân là đại cung nữ bên cạnh công chúa, là người công chúa tín nhiệm nhất, Thái Ngọc không thể đi được.
Nàng ta phải ở lại giải quyết hậu quả, thay công chúa nói một câu.
"Cố đại nhân, bình thường công chúa của chúng ta vô cùng đoan trang rụt rè." "Chẳng qua là người phải rời khỏi Kim Lăng ngay nên không thể bỏ Cố đại nhân được.
Vừa rồi Cố Thiệu đỏ mặt, đó là bởi vì có Cửu công chúa ở đây.
Hiện tại Cửu công chúa đã chạy trối chết, ve ung đỏ trên mặt hắn ta cũng dần dân biến mất.
"Dĩ nhiên Cố mỗ biết công chúa Tử Hà rất tốt.
"Mong Thái Ngọc cô nương chuyển lời đến Cửu công chúa, Cố mỗ sẽ nhanh chóng đến cầu hôn, nghênh thú công chúa."
Đại cung nữ Thái Ngọc nghe được lời này trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Đa tạ Cố đại nhân hiểu cho, Thái Ngọc cáo luil
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng đại cung nữ Thái Ngọc cũng giúp công chúa nhặt lại thể diện đã đánh rơi trên mặt đất trở về.
Cố Thiệu cũng không ở lại lâu trong hoa viên, chờ sau khi khôi phục lại dáng vẻ bình thường, gọi người hầu của Lý phủ báo cho Lý Nguyên Thanh rồi rời đi.
Lúc này ở hậu viện, Cửu công chúa đang ôm Lý Nam dùng sức mà hôn. "A Nam, may mà con xuất hiện, nếu không ta cũng quên. Những lời đó của con, đã cổ vũ cho ta, ta đã nhân cơ hội này hôn Cố Thiệu rồi."
Lý Nam lấy tay che mặt, chắc chắn trên mặt bé con có rất nhiều vết đỏ.
"Công chúa tiểu di, xuống miệng có chừng mực.
Cửu công chúa thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nam, toàn bộ đều là dấu son môi của nàng ấy thì lập tức ha ha cười to. "Được, không hôn con nữa, đợi lát nữa bản công chúa sẽ trọng thưởng cho con." Đại cung nữ Thái Ngọc trở về thì nghe được đoạn đối thoại giữa công chúa và Lý Nam, lại một trận đau đầu.
"Công chúa, về sau người đừng lỗ mãng như thế. Nếu như để cho Thái Phi nương nương biết, thì cái mạng nhỏ của nô tỳ sẽ bay mất."
Cửu công chúa cười cười, vỗ vai Thái Ngọc: "Yên tâm đi, chỉ cần kết quả cuối cùng tốt, mẫu phi sẽ không trách tội ngươi."
"Sau này ta tìm được lang quân như ý, nhất định sẽ tìm cho các ngươi một nam tử tâm đầu ý hợp để thành thân. Phán Nhi tỷ tỷ nói đúng, tâm ý tương thông, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, thật sự rất tốt đẹp."
Lý Nam nhân cơ hội xen mồm hỏi: "Công chúa tiểu di, lỡ như Cố đại nhân không cùng người nhất sinh nhất thế nhất song nhân thì sao?”
Đôi mày lá liễu của Cửu công chúa dựng ngược, mắt lộ tinh quang: "Ha hả, ta đây chỉ có thể để tang phu quân."
Lý Nam hướng về phía Cửu công chúa giơ ngón tay cái lên, mặt đầy sùng bái: "Công chúa tiểu di, người thật là khí phách."
Thái Ngọc vừa cầm khăn lau mặt giúp Lý Nam, một bên nhỏ giọng nói: "A Nam, người còn nhỏ, ở bên ngoài không nên nói những lời như vậy."
"Người là tiểu hài tử, có lẽ người khác sẽ không thèm để ý, cũng sẽ không nhằm vào người. Nhưng mà người khác sẽ bởi vì lời nói của người mà nghi ngờ sự dạy dỗ của Đức Thụy phu nhân."
"A Nam, người muốn để cho người khác phê bình nghi ngờ nương của người sao?" Đôi mắt to tròn của Lý Nam xoay vòng, cười cười. "Ta không nói ở bên ngoài, ta nói ở trong nhà. Ta cũng chỉ hy vọng công chúa tiểu di sớm ngày được ôm mỹ nam về." Cửu công chúa gật đầu, rất tán thưởng: "A Nam của chúng ta thông minh đáng yêu, biết chừng mực, càng biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói." "Vốn dĩ hôm nay A Nam nói như vậy, cũng là vì ta, trong lòng bổn cung hiểu rõ." Lý Nam ngửa đầu, càng thêm yêu thích công chúa tiểu di. "Công chúa tiểu di, người vừa nói phải về kinh thành, con rất luyến tiếc người. Chừng nào thì người khởi hành?” Cửu công chúa cười cười: "Hành động vừa rồi quá thân mật, bây giờ ta cũng không dám gặp Cố Thiệu."
"Nếu đã quyết định, vậy ta đây lập tức trở lại kinh thành, để cho Cố Thiệu nhớ đến ta. Nếu mỗi ngày ta đều gặp hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ không nhớ đến ta."
Cửu công chúa đi dạo một vòng xung quanh Kim Lăng thành, kể cả sòng bạc, nơi mà nàng ấy muốn gặp Cố Thiệu.
Ở Kim Lăng, ngoài Cố Thiệu, thật sự nàng ấy không có quá nhiều thứ để nhớ nhung. Phán Nhi tỷ tỷ đã làm bà mai cho nàng ấy, nàng ấy phải trở về, đề phòng hôn sự có thay đổi.
Thái Ngọc nghe thấy việc Cửu công chúa nói, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, công chúa hồi kinh là tốt, nàng ta rất là sợ.
Chờ đến khi thân thể Liễu Phán Nhi khôi phục hoàn toàn như bình thường, Cửu công chúa mới nói cáo từ.
Liễu Phán Nhi đã từ chỗ Lý Nam biết được ngày đó Cửu công chúa đã gặp Cố Thiệu, lại có thêm tiểu nhân tình Lý Nam kia ở đó.
Thậm chí ngay cả cuộc nói chuyện giữa Cửu công và Cố Thiệu, cũng bị bé con nghe lén, bắt chước giống y như đúc.
Lúc Liễu Phán Nhi nghe được Cửu công chúa nói câu "Như ý như ý, như tâm ý của ta", lại cười đến không khép miệng được. Miêu Nhi tỷ nhanh chóng nhắc nhở: "Phu nhân, người bình tĩnh một chút, không thể tiếp tục cười, nếu không lát nữa lại phải mời đại phu đó."
Liễu Phán Nhi lau lau nước mắt đang chảy xuống nơi khoé mắt, thu lại cảm xúc, cũng không tiếp tục cười to như vậy nữa.
Hiện tại công chúa Tử Hà là bộ dáng lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.
Dù sao hiện tại nàng ấy đã được như ý nguyện, còn những chuyện khác, nàng ấy cũng không thèm để ý.
"Có câu nói kia của Cố Thiệu, ta cảm thấy ta làm tất cả những chuyện đó đều không có uổng phí." "May ngay nay ta da cho nguoi thu thap hành lý, chuẩn bị hồi kinh rồi."
Liễu Phán Nhi cũng không ngăn cản: "Tử Hà muội muội, muội ra ngoài cũng đã lâu rồi, đã đến lúc nên đi trở về."
"Be hạ, Hoàng Hậu nương nương và Thái Phi nương nương, có lẽ cũng cực kỳ lo lắng cho muội đó."
"Ta đã cho người chuẩn bị cho muội một ít đặc sản Kim Lăng để muội mang về, xem như là tấm lòng của ta dành cho muội."
"Lần này từ biệt, nếu chúng ta muốn gặp mặt, phải chờ đến khi ta hồi kinh!"
Mặt Cửu công chúa lộ vẻ thiết tha: "Đúng vậy, rất hy vọng các ngươi cũng có thể sớm ngày trở lại kinh thành."
"Nhưng mà từ xưa đến nay, Kim Lăng là địa phương mà triêu đình cực kỳ coi trọng, nếu chỉ trong một chốc một lát, hoàng huynh của ta hẳn là sẽ không điều Lý đại nhân đi đâu."
"Đến mức việc hôn nhân của ta và Cố Thiệu, phải trải qua các phân đoạn của Lễ Bộ, ít nhất cũng phải chờ đến một năm." Liễu Phán Nhi cười cười: "Trước tiên ta ở chỗ này cầu chúc cho Tử Hà muội muội làm mọi việc thành công, về sau tốt tốt đẹp đẹp.
"Tuy rằng bọn ta không đến được, nhưng nhất định sẽ chuẩn bị cho công chúa một phần hậu lễ, bảo đảm khiến cho muội không thể tưởng tượng được."
Cửu công chúa lộ vẻ mặt chờ mong: "Ta ở kinh thành rửa mắt mong chờ."
Ba ngày sau, Cửu công chúa cưỡi quan thuyền, chuẩn bị rời Kim Lăng trở lại kinh thành.
Cố lão phu nhân và Cố Thiệu cũng tự mình đến đây đưa tiễn.