Tôn Tướng lắc đầu, phủ định: "Tôn mỗ cũng không biết, bệ hạ cho người đưa lên triều, hẳn hôm nay vào chầu sẽ nói, thỉnh các chư vị đồng liêu, chớ cuống cuồng hấp tấp."
Mặc dù rất nhiều người không tin lời Tôn Tướng nói, nhưng cũng không hỏi lại nữa, cùng vây quanh khoai lang, khoai tây mà xem xét kỹ lưỡng.
Tôn Tướng nhắm mắt nghỉ ngơi, hòng đợi phản ứng của trên dưới toàn triều.
Không thể không nói, học trò Cố Thiệu này của ông ấy, lần này lập công lớn rồi.
Ông ấy đã từng trợ giúp Chu Bình Đế ngồi lên hoàng vị, nhưng bởi thủ đoạn cướp ngôi quá hung tàn, nên đến tận bây giờ trên dưới toàn triều vẫn nói này nói kia về ngôi hoàng đế của Chu Bình Đế, đến mức mà Chu Bình Đế thấy ngôi vị của mình thật chênh vênh.
Cũng vì trong lòng Chu Bình Đế có hoài bão, nên mới không tính toán chỉ li với mấy lão hủ nho này, không thì đã có một đám người bị c.h.ặ.t đ.ầ.u rồi.
Bây giờ Cố Thiệu tìm được hai loại cây trông cho sản lượng lớn, được xưng là phước lành của thiên hạ, danh xứng với thực.
Hôm nay Chu Bình Đế ngôi trên long ỷ, cao cao tại thượng, khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng ngời.
Dù là với giang sơn xã tắc, hay với ngôi vị của Chu Bình Đế, đều có hiệu quả to lớn.
Tinh thân của Chu Bình Đế hứng khởi, vẻ mặt hồng hào, hô to: "Bình thân!"
Bá quan văn võ toàn triều dồn dập quỳ xuống, cung nghênh Chu Bình Đế lâm triều.
Không lâu sau, nội thị hô to, vạn tuế gia giá lâm.
Trước đây lúc Chu Bình Đế lâm triều, biểu cảm luôn nghiêm túc, cứ như người ta thiếu hắn ta tám trăm vạn lượng bạc không bằng. Thấy cái gì không hợp, là lại xử phạt này, xử phạt nọ.
Có cái danh xưng như vậy, rồi phổ biến khoai lang với khoai tây trên diện rộng, để dân chúng có cơm ăn, thì hẳn sẽ là một Hoàng đế tốt rồi. Chu Bình Đế vừa nói xong, thì một lão đại nhân râu hoa râm nhảy ra: "Bệ hạ nói cho cẩn thận, mấy cái cây không rõ là gì đã gọi là phước lành, sẽ tổn hại tới uy nghiêm của bệ hạ cũng uy h.i.ế.p đến xã tắc Đại Chu."
"Chúng thân không biết." Đám người cùng hô lên đáp lại, dù là biết thì cũng sẽ không xen ngang vào lúc này, mà để hoàng đế thể hiện.
Chu Bình Đế lập tức hưng phấn nói: "Đây là chính là phước lành Cố ái khanh đem về cho trẫm!"
Không đợi đại thần hỏi, Chu Bình Đế đã mở lời,"Biết tám cái sọt trong sân chầu này đựng là cái gì không?”
Hừ, lân này: "gói" tất cả đám lại đưa đến phương nam, để bọn họ nhìn xem cái gì là phước lành đích thực.
Chu Bình Đế biết chắc ông già này sẽ nhảy ra, nếu lão đại nhân này không nhảy ra, hắn ta còn phải tìm lý do để đưa vị Tống đại nhân này đến phương nam, để ông ta tận mắt nhìn thấy phước lành của trẫm.
"Tống ái khanh, chính vì điều gọi là người không biết không có tội, hôm nay trãẫm sẽ không so đo ngươi vô lễ. Lương Bảo, đọc cho chúng thần nghe sổ con của Cố ái khanh nào." Trong lòng Chu Bình Đế vẫn bình tĩnh, lúc trước cứ hễ thấy mấy lão già cốc đế này nhảy ra, hắn ta sẽ lập tức đau đầu.
Chu Bình Đế nhìn về phía lão già Tống đại nhân tóc đã hoa râm kia, nguyên lão của ba triêu, nay đã hơn sáu mươi.
Lương công công lấy sổ con của khâm sai Cố Thiệu ra, cao giọng đọc lên trước các quan lại trong triều, mọi người mới rõ đây là cây trông cho sản lượng cao mà Cố thám hoa tìm được ở Giang Nam.
Cái đám quan lại này rất dè dặt, không thể tự mình đào khoai lang được.
Lúc này Tề đại tướng quân cường tráng cương nghị bước ra, kích động không ngớt, hắn ta tình nguyện tin rằng thật sự có loại cây trồng sản lượng cao như vậy, gia cảnh nghèo khó, người trong nhà đều bị c.h.ế.t đói, cuối cùng hắn ta cùng đường mới phải tòng quân, c.h.é.m g.i.ế.c một mạch trong quân đội. Giờ nắm chức binh bộ thị lang, vẫn không quên được cảm giác đói cồn cào như cũ.
Tê Mông bước ra, hành lễ rồi nói: "Bệ hạ, có thể để vi thân xem xem những thứ này có phải là thật hay không?”
"Trãm chuẩn." Chu Bình Đế biết chuyện của Tề Mông, đúng quy đúng củ, làm việc nghiêm cẩn, bây giờ bước ra, phần lớn là suy nghĩ muốn được xem thử.
Thị vệ bổ cái sọt thành hai nửa, Tê Mông tiến lên, dùng tay đẩy ra, khiến rễ cây còn vương bùn đất lộ ra.
Tê Mông dùng hai tay cào bùn đất màu vàng đen bên ngoài, cái rễ khoai lang hoàn chỉnh lộ ra. Hắn ta quan sát kỹ càng, cái này đúng là mọc trên cùng một rễ, không phải là đồ giả.
Tê Mông kích động, hai tay cầm lấy khoai lang, quỳ trên mặt đất: "Thưa bệ hạ, một gốc này đã nặng những mười mấy cân, một mẫu đất ước chừng có thể trồng bảy tám trăm cây, một mẫu thu hoạch được năm ngàn cân, hẳn là thật."
Những người khác nghe nói như vậy, cũng không để ý đến lễ nghi trên triêu nữa, xốn xao vây lại, chỉ chỉ trỏ trỏ khoai lang.
Tống lão đại vừa nãy cũng tới gần, nhìn cho kỹ, sau đó nói: "Trăm nghe không bằng một thấy, nếu không nhìn thấy ở đây, lão thân vẫn thấy thật khó tin. Lão thân khẩn cầu bệ hạ, cho phép lão thân đến Giang Nam để tự mình kiểm chứng. Nếu là một mẫu có thể thu được năm ngàn cân là thật, thì ấy chính là phước lành của Đại Chu."
Chu Bình Đế chỉ đợi một câu này Tống lão đại nhân, đồng ý ngay tắp lự: "Trẫm chuẩn”
Chu Bình Đế còn hạ lệnh, ngoại trừ chút mầm mống để lại cho nơi ấy, còn đâu thì vận chuyển cả đi, giá cả thì cứ dựa theo cách Cố Thiệu cấp trước đó cứ năm văn tiền một cân.
Mấy lão đại nhân vốn suốt ngày nói ngôi vị hoàng đế của Chu Bình Đế là lai lịch bất chính, khiến trời giáng tai họa, thì không dám tin ngay mà cùng nhau dâng tấu, chuẩn bị đi thành đoàn tới phương nam.
Lương Bảo, Triệu Vân - đệ đệ ruột của Triệu hoàng hậu, và mấy quan viên thuộc Đại Nông Tị, tính cả mấy vị lão đại nhân suốt ngày ca cẩm kia cùng lên đường.
Mặt khác, Lương Bảo - nội thị được Chu Bình Đế tín nhiệm nhất cũng đi cùng chuyến này, nếu như chuyện là thật, sẽ tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người, ban thưởng cho mọi người. Nếu như là giả, c.h.ặ.t đ.ầ.u cả thảy vì tội khi quân. Chu Bình Đế chỉ ước bọn họ mau chóng đi đi, hắn ta lập tức hạ lệnh, phái người đi Giang Nam.
Khâm sai Cố Thiệu càng quen thuộc với nơi ấy hơn nên tiếp tục để hắn ta vất vả, quay lại đó lần nữa.
Mấy cái sọt phía sau cũng bị gỡ ra, mọi người chỉ ước được ghé vào mà ngó, tin rằng loại cây này cho sản lượng cực cao.
Khâm sai Cố Thiệu dự tính trong bụng thử, những vụ khoai lang trông sau kia, có thể thu hoạch muộn nửa tháng, vậy nên hẳn vẫn kịp.
Khởi hành ngay trong ngày, đi suốt ngày đêm, không được sai sót.
May mà thời tiết tốt, dọc đường không mưa, đường lối thông thoáng, đẩy nhanh tốc độ hơn, nhưng vì lão đại nhân tuổi tác đã cao, lại phải hơi giảm tốc.
Tình hình là thật, còn có ban thưởng khác.
Huyện lệnh Lưu đến tìm Lý Đại Sơn, Liễu Phán Nhị, với thôn trưởng Lý, cẩn thận hỏi: Những khoai lang này đào muộn ba ngày lận, có được không vậy?”
Huyện lệnh Lưu đại nhân lo rằng khoai lang đã chín mà vẫn để trong đất không đào lên sẽ hỏng mất nên tự mình đến tận nơi để xem, nhận thấy khoai lang vẫn giữ nguyên trạng thái khá tốt, thì tiếp tục chờ người từ kinh thành tới.
May là ông ấy đã nhận được thư khẩn cấp sáu trăm dặm, rằng các đại nhân đã lên đường, sẽ mau chóng đến nơi.
Giờ đây, hắn ta thấy biết ơn Liễu nương tử từ tận đáy lòng, đó là một nữ tử không giống người bình thường, hắn ta ngày càng tò mò Liễu nương tử còn có thể đem lại sự kinh hỉ nào cho hắn ta nữa đây?
Liễu Phán Nhi gật đầu đáp: "Hắn là có thể, nếu đại nhân không yên lòng thì bây giờ chúng ta cứ bắt đầu đào, dù sao thì nhiều như này, cũng không đào xong trong hai ba ngày được. Ngoài ra thì lúa nhà ta cũng đã chín, cũng nên thu hoạch lúa rồi. Trước đó thì, bọn ta còn muốn đào khoai lang trước cổng đã, rồi biến thành sân phơi, để phơi thóc."