Nghe vậy, Diêm thị cười trả lời: "Ta không chỉ đến tiễn mà còn muốn xin phu nhân và Nguyên Thanh giúp ta một chuyện.” Nghe vậy, Liễu Phán Nhi tò mò hỏi: "Diêm tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Nhân lúc ta và Nguyên Thanh còn chưa đi kinh thành, bọn ta sẽ tiện tay giúp tỷ." Nghe vậy, Diêm thị cảm thấy yên lòng: "Ta vốn dĩ định sống yên ổn cả đời với nữ nhi ở trấn Hắc Sa nhưng mấy hôm trước có không ít người của thôn Cát Tường đến trấn Hắc Sa, ta nhận ra họ nên đã trốn được."
"Nhưng như vậy cũng không phải là cách, nếu ta và Tiểu Mai vẫn cứ ở lại trấn Hắc Sa thì sớm muộn gì cũng có ngày bị người của thôn Lý gia nhận ra."
“Ta từng bị bán vào thanh lâu, đã vào nơi dơ bẩn đó thì không tránh khỏi phải làm một số việc hèn mọn. Mặc dù do Tiểu Mai còn nhỏ nên chỉ phải làm việc nặng nhọc nhưng dù sao nó cũng đã từng ở thanh lâu một thời gian dài."
"Chỉ cần có người nhận ra chúng ta thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết được quá khứ của ta và nữ nhi. Cho dù sau này Tiểu Mai thành thân thì cũng sẽ có khả năng bị nhận ra"
"Nghĩ tới nghĩ lui, ta định dẫn Tiểu Mai đến nơi khác ở, càng xa càng tốt, tới một nơi mà không ai biết hai chúng ta là ai. Ta nghe nói muội và Nguyên Thanh sắp tới kinh thành nên mới nghĩ không biết bọn muội có thể dẫn chúng ta theo không?" "Mấy năm qua, Phán Nhi rất hào phóng, không chỉ trả tiền công mà còn cho tiền thưởng, ta và nữ nhi đã dành dụm được rất nhiều tiên, cho dù đến kinh thành thì cũng đủ mua một sân nhỏ để mở tiệm buôn bán nhỏ. Chờ sau khi Tiểu Mai tới tuổi, gả được vào một gia đình tốt thì đời này ta mới yên tâm."
Nghe Diêm thị nói, vẻ mặt của Liễu Phán Nhi và Lưu thị đều trở nên nghiêm túc. Nếu có người nhận ra Diêm thị và Tiểu Mai thì quả thật sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hai người họ, có thể để lại bóng ma cả đời.
Lưu thị sốt ruột nói: "Phán Nhi, cả đời này ta đều sẽ ở lại thôn Cát Tường, cho dù có muốn giúp cũng không biết nên làm sao. Muội xem có thể giúp họ đổi một thân phận mới, mai danh ẩn tích, đến nơi khác định cư không?”
"Chỉ cần đổi họ sửa tên, kiên quyết không thừa nhận thì cho dù người khác có nghi ngờ thì cũng không làm gì được, như vậy mới có thể giải quyết triệt để vấn đề."
Liễu Phán Nhi suy tư: "Ta biết rồi, đợi ngày mai Nguyên Thanh về, ta sẽ thương lượng chuyện này với chàng ấy, tìm cách giải quyết triệt để vấn đề."
Nghe Liễu Phán Nhi đồng ý, Diêm thị cũng yên tâm: "Cảm ơn muội, Phán Nhi." Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Tỷ không cần cảm ơn, dù sao trước đây chúng ta cũng không có ân oán gì, lúc nãy ta còn nói với Tiểu Hoa tỷ rằng mọi chuyện cũng là do đám người ác độc kia gây ra." Diêm thị cực kỳ biết ơn, hành lễ với Liễu Phán Nhi và Lưu thị: "Mấy năm qua, nếu không nhờ bọn muội thì ta và Tiểu Mai đã sống không bằng chất."
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, dù sao thì Tiểu Mai cũng là điệt nữ của Nguyên Thanh, cho dù cha con bé không tốt lành gì nhưng Nguyên Thanh vẫn lo cho nó." Diêm thị nghe vậy thì hoàn toàn yên tâm: "Cũng may còn có Nguyên Thanh. Ta không ở lâu nữa, ta về đợi tin tức của bọn muội vậy. Lưu thị giữ Diêm thị lại: "Muội ở lại ăn cơm rồi đi nhé? Hiếm lắm mới tới đây, chúng ta tâm sự một lát đi." Diêm thị lắc đầu, cũng cảm thấy hơi tiếc: "Tiểu Hoa tỷ, thật ra thì ta cũng muốn ở lại ăn cơm nhưng ta cũng biết có rất nhiều người muốn tới tiễn Phán Nhi, nếu ta ở lại đâu thì có thể sẽ bị người khác bắt gặp." "Cho dù ta che mặt nhưng trong lòng vẫn rất lo sợ, chi bằng sớm rời đi, ít nhất có thể yên tâm hơn. Haiz, dù sào thì đã ảnh hưởng đến danh tiếng thì cũng khó lòng mà sống nổi."
Nghe Diêm thị nói vậy, Liễu Phán Nhi và Lưu thị không giữ nàng ta lại nữa.
Nhưng Liễu Phán Nhi và Lưu thị vẫn sai người chuẩn bị đồ để Diêm thị mang theo ăn trong lúc ngồi xe ngựa.
Sau khi Diêm thị đi, Lưu thị rất thổn thức: eu là người số khổ."
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, không phải còn có tỷ, ta và Nguyên Thanh giúp đỡ nàng ta sao?”
Lưu thị cười: "Chủ yếu là nhờ có muội và Nguyên Thanh nên chuyện này mới có thể giải quyết dễ dàng. Muội và Nguyên Thanh cứ thương lượng đi, xem làm sao để thu xếp ổn thỏa chuyện này."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Bọn muội sẽ thương lượng với nhau, dù sao Tiểu Mai cũng là điệt nữ của Nguyên Thanh. Phụ mẫu huynh trưởng đều như vậy thì cũng hết cách, bây giờ có cơ hội giúp đỡ tiểu bối, Nguyên Thanh đương nhiên tình nguyện trợ giúp.
Buổi chiều, lúc Lưu thị đang nói chuyện phiếm, Lý Nguyên Thanh đã về đến nhà. Đến tối, sau khi dỗ hài tử ngủ, Liễu Phán Nhi thương lượng với Lý Nguyên Thanh chuyện của Diêm thị và Tiểu Mai.
DTV
"Muốn giải quyết triệt để chuyện này thì phải thay tên đổi họ. Mặc dù với thân phân bây giờ của chàng thì có thể dễ dàng làm văn thư nhưng để thu xếp ổn thỏa mọi chuyện sau này thì cũng phải tốn không ít công sức."
Lý Nguyên Thanh đồng ý: "Đúng vậy, nhưng Tiểu Mai là điệt nữ của ta, ta không thể không lo. Phải rồi, Tiểu Mai và Diêm thị không thể lấy thân phận là họ hàng của ta nhưng có thể lấy thân phận họ hàng của nàng."
Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Lấy họ Liễu à?" Lý Nguyên Thanh lắc đầu: "Đương nhiên không phải họ Liễu, mà là họ Chu, nàng cứ nói họ là họ hàng phía di phụ của nàng.
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi sửng sốt một lát rồi chợt hiểu ra: "Vậy được, cả nhà di phụ của ta c.h.ế.t thảm, không người nối dõi, cứ nói Diêm thị là người bên ngoài của đại biểu ca ta, còn Tiểu Mai là nữ nhi của huynh ấy. Sau này Tiểu Mai lấy họ Chu, Diêm thị cũng đổi họ."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng vậy, sau này Tết nhất thì còn có người cho thắp nhang cúng bái cả nhà họ. Đến lúc đó, hai người họ là họ hàng của nàng, nàng giúp đỡ họ cũng là chuyện nên làm.”
Lòng Liễu Phán Nhi chợt trầm xuống, nàng bỗng nhớ tới di mẫu mũm mm, khuôn mặt tròn trịa của nàng: "Vẫn là chàng thông minh, mới đó mà đã nghĩ ra cách. Đa tạ khen ngợi."
Lý Nguyên Thanh cười nói: "Cách giải quyết luôn nhiều hơn vấn đề mà, chuyện này cứ làm theo cách đó đi."
Mà nói tới Diêm thị lên xe ngựa, trên tay còn cầm theo hộp cơm. Đây là do lúc nãy Tiểu Hoa tỷ đặc biệt sai người đưa cho, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là bánh hành chiên thơm ngon.
Nếu như có thể, Diêm thị cũng không muốn rời khỏi cái nơi giàu có này.
Nhưng vì tương lai vê sau của nữ nhị, nàng ta nhất định phải rời khỏi huyện Thôi Dương, trấn Hắc Sa, không thể để lại tai họa ngầm cho nữ nhi.
Nghĩ đến đây, Diêm thị lại càng hận hơn.