Liễu Phán Nhi gật đầu và thở phào nhẹ nhõm: "Mỗi người đầu tiên phải là chính mình rồi là nữ nhi, làm thê tử và làm mẫu thân. Nếu ngay cả thân thể của mình cũng không quan tâm thì sao có thể hoàn thành trách nhiệm của thân phận khác được chứ? Đặc biệt là nam nhân thời giờ, thê tử mất, xoay người là có thể thành hôn lân nữa nhưng đứa nhỏ của chúng ta sẽ phải chịu khổ. Vì vậy hãy nhớ rằng không có gì quan trọng bằng thân thể của chúng ta."
Cửu công chúa tin tưởng, nghiêm túc nói: "Phán Nhi tỷ tỷ nói đúng. Ta không biết rõ tình huống của dân thường ngoài kia nhưng nhìn đám trẻ lớn lên trong hậu cung thì biết. Có nương và không có nương không hề giống nhau."
"Mẫu phi của ta dù không được sủng ái thì người cũng là phi tử và ta có thể lớn lên dưới sự che chở của người. Ngươi nhìn hoàng huynh của ta xem, mặc dù hiện tại làm hoàng đế rất oai nghiêm nhưng khi còn nhỏ vì không có mẫu phi che chở nên rất đáng thương, ngay cả cung nữ và thị vệ cũng có thể bắt nạt." "Thật ra năm đó mẫu phi của ta chỉ đuổi những người bắt nạt hoàng huynh, cho hoàng huynh một chút đồ ăn nóng hổi mà hoàng huynh liền ghi tạc trong lòng. Qua đó có thể thấy cuộc sống có nương và không có nương là hoàn toàn khác nhau."
Nếu Cửu công chúa đã biết thì Liễu Phán Nhi liền an tâm: "Công chúa hiểu được thì tốt. Sau khi ta rời đi, chúng ta nhất định phải viết thư cho nhau. Cũng may khoảng cách giữa thành Tang và kinh thành cũng không xa, nếu cưỡi ngựa nhanh thì trong vài ngày sẽ đến." Cửu công chúa đồng ý: "Được, nếu gặp khó khăn thì tỷ nhất định phải nói cho ta biết."
"Được rồi!" Liêu Phán Nhi đồng ý, nàng cũng không nói những câu chuyện tâm thường khi con nhỏ, dù muốn báo thù thì cũng phải quang minh chính đại mà báo thù.
Lúc Cửu công chúa trở lại xe ngựa thì Cố Thiệu đã đợi được một lúc nhưng mặt hắn ta vẫn đỏ như trước.
Cửu công chúa kinh ngạc: "Phu quân, sao mặt chàng lại đỏ vậy? Bị bệnh sao?”
Cố Thiệu lắc đầu: "Ta không sao, vừa rồi ta tranh cãi một chút chuyện với Lý Nguyên Thanh, do không thể thuyết phục được nhau nên ta có hơi sốt ruột mới đỏ mặt.
"Hả?" Cửu công chúa sửng sốt: "Có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của hai người không?”
Cố Thiệu lắc đầu: "Không có, chỉ là có một số ý kiến bất đồng mà thôi và cũng không có gì to tát cả."
Cửu công chúa thở phào: "Vậy thì tốt, thật ra ta muốn nói với chàng, chuyện giữa chàng và tỷ phu có thế nào thì cũng là chuyện của hai người. Không ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa ta và Phán Nhi tỷ tỷ và ta cũng sẽ không vì chàng mà khiến tỷ tỷ kết nghĩa của ta bị khó xử"
Cố Thiệu lập tức đồng ý: "Đây là chuyện giữa nam nhân chúng ta, cũng không liên quan đến hai người."
Cửu công chúa nghe được lời này liền cong môi cười: "Vậy là tốt rồi. Chúng ta nhanh về nhà thôi."
Nàng ấy tính toán trong đầu, mấy ngày này chính là mấy ngày thích hợp để thụ thai. Có lẽ nếu cố gắng thì thực sự có thể mang thai.
Về đến nhà, Cố Thiệu ho khan hai tiếng rồi giả bộ bình tính nói: "Công chúa, nàng về phòng trước đi, ta đến thư phòng một lát."
Cửu công chúa nghi ngờ chỉ đi thư phòng thì sao ánh mắt lại lang tránh như thế? Hay là có chuyện gì giấu nàng ấy sao? Nhưng Cửu công chúa cũng không hỏi mà gật đầu: "Được rồi, chàng cứ bận việc đi"
Bước chân Cố Thiệu nhanh nhẹn lại còn có vài phân hoảng loạn đúng là dáng vẻ có tật giật mình.
Cửu công chúa càng tò mò.
Thái Ngọc thì thâm bên tai Cửu công chúa: “Phu nhân, hôm nay pho mã có hơi chột dạ."
Cửu công chúa gật đầu: "Ừ, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi xem sao."
Lúc này Cố Thiệu đã trở lại thư phòng rồi lấy chiếc hộp từ góc trên cùng của kệ sách, bên trong là một cuốn xuân cung đồ được làm rất hoàn mỹ.
Cố Thiệu nhìn giống như cưỡi ngựa xem hoa, nét mặt cũng dễ chịu hơn và cơ thể cũng trở nên ấm áp.
Đúng lúc này, Cửu công chúa bưng trà bước vào liên thấy gương mặt ngày càng đỏ của Cố Thiệu.
Cố Thiệu thấy Cửu công chúa tới, lập tức hoảng loạn mà đem tranh giấu đi, nhưng càng vội thì càng hoảng, tranh xuân cung đồ bị rơi xuống đất.
Cửu công chúa nghi ngờ: "Phu quân, chàng đang xem gì vậy? Tại sao lại hoảng hốt thế?"
Cố Thiệu vội vàng nhặt đồ lên giấu sau lưng rồi liên tục lắc đầu: "Không... Không có gì mà?”
Ôi, vừa lén nghiên cứu một chút đã bị thê tử bắt được.
Thật là mất mặt, tất cả là do tên khốn Lý Nguyên Thanh đó.
Cửu công chúa càng to mò hơn, từ trước đến nay nàng ấy chưa từng thấy dáng vẻ Cố Thiệu hoảng sợ như vậy,"Phu quân, chàng... không phải chàng muốn tạo phản đấy chứ?"
Cố Thiệu nghe vậy cũng bất chấp ngượng ngùng mà vội vàng giải thích: "Công chúa, nàng không thể nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy được, Bệ hạ rất nhân từ và còn tin tưởng ta, làm sao Cố mỗ có thể làm việc bất trung bất nghĩa chứ?" Nghe Cố Thiệu nói không phải tạo phản thì Cửu công chúa mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thứ trong tay chàng là cái gì? Có phải là thư từ của nữ tử khác gửi cho chàng không?”
Cố Thiệu nghe vậy thì da đầu liền tê dại và cũng không dám trả lời lại.
Nếu bị công chúa nghi ngờ thì đời này của hắn ta đừng mong được yên bình. So với bị thê tử nghi ngờ thì sau khi cân nhắc lợi hại Cố Thiệu chủ động thừa nhận, đưa quyển xuân cung đồ được làm hoàn mỹ cho Cửu công chúa.
"Cố mỗ tài hèn học ít nên muốn học thêm chút." Nói xong thì mặt Cố Thiệu đỏ bừng hơn ngay cả hốc mắt cũng có hơi ươn ướt.
Cửu công chúa khó hiểu, chỉ là đọc sách thôi mà cũng khiến mặt đỏ tai hồng sao? Đó là sách gì vậy?
Cửu công chúa mang theo lòng đầy nghi ngờ mà nhận lấy cuốn sách, vừa mở ra liền thấy nam nữ trên đó ăn mặc hở hang, quyến rũ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Gương mặt của Cửu công chúa cũng đỏ bừng, nàng ấy ngượng ngùng nhìn Cố Thiệu: "Chàng thật ích kỷ, muốn học thì phải cùng nhau học chứ, mỗi người đều cố gắng thì chẳng phải đạt được gấp đôi sao?"
"Cái này... Cố Thiệu không còn gì để nói, đúng là rất có lý!
Cửu công chúa ôm tranh xuân cung đồ vào n.g.ự.c rồi tiến lên nắm tay Cố Thiệu: "Đi, chúng ta đi tắm và thay quần áo. Trong phủ công chúa có một bể tắm nước nóng đặc biệt, chúng ta thử xem..." Cố Thiệu hơi ngây người đã bị Cửu công chúa hấp tấp kéo đi.
Trong lúc tắm, lúc ban đầu cả hai người còn ngượng ngùng nhưng rồi cũng đến lúc không thể dừng lại được.
Vốn dĩ nàng ấy còn muốn mang thai càng sớm càng tốt nhưng tới giờ phút này thì ai lại nghĩ nhiều như vậy và trước hết thì cứ tận hưởng sự thân mật của nam nữ đã.
Mối quan hệ giữa Cửu công chúa và Cố Thiệu trở nên bên chặt hơn, lúc ở chung cũng càng thêm ngọt nào.
Khi hai người nhìn nhau cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu trong mắt đối phương.
Lúc này, Cố Thiệu cuối cùng cũng hiểu vì sao một người nghiêm túc như Lý Nguyên Thanh cũng sẽ cười thật thoải mái và ngọt ngào khi nhìn thấy thê tử. Cảm giác của nam nhân đã thành hôn đúng là rất tuyệt.
Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi đưa trượng phu cùng đám trẻ đến Lan Lăng hầu phủ để tạm biệt.
Điều quan trọng nhất là lần này Lý Đại Bảo cũng sẽ đi thành Tang cùng bọn họ, trước khi rời đi đương nhiên phải đến Te gia để tạm biệt.
Lý Đạo Bảo đã nghĩ kỹ rồi, cậu chuẩn bị một bộ trang sức tinh xảo và cũng là kiểu dáng mới nhất năm nay và cũng là bộ duy nhất của Mặc Bảo Các.
DTV
Nó được đóng gói trong một chiếc hộp tinh tế và ngay cả trên mặt hộp cũng có hoa văn đẹp mắt.