Thác Tán bối rối, mặc dù hắn ta có quen biết Sùng đại nhân, nhưng Sùng đại nhân này là một người cực kỳ cố chấp, chưa bao giờ gật đầu dưới sự mua chuộc của hắn ta. Đồng thời, Sùng đại nhân còn là người ủng hộ Thiên triều thượng quốc, lễ nghi chỉ bang, rất coi trọng thể diện nên nhiều lân dưới sự khen ngợi chân thành của hắn ta, để giữ thể diện cho Thiên triêu, Sùng đại nhân vẫn sẽ chiếu theo nguyên tắc trước kia mà làm việc.
Không chỉ vậy, sáng nay, mấy quan viên gần đây hắn ta hay đến nhà thăm hỏi cũng bị bắt lại điều tra.
Thác Tán hoàng loạn, cử càng nhiêu người đi điều tra.
Ngay khi Thác Tán gấp đến độ lòng như lửa đốt, có vài người vội về báo cáo.
"Thác Tán đại nhân, thiếu gia Ba Đồ bị bắt vì gây sự gây rối, vu khống quan viên Đại Chu." Nam tử vừa đi theo nam tử đen gây ở Lý Phiên viện khóc kêu xin tha trở vê báo cáo.
Thác Tán sửng sốt: "Ai hạ lệnh bắt?"
Trước kia bọn họ làm như vậy, triều thần Đại Chu vừa cho là sỉ nhục vừa thầm hả hê trong lòng, cảm thấy nước Tây Vân thần phục dưới chân Đại Chu như một con ch.ó mặt xệ, vẫy đuôi cầu xin thương xót, cực thỏa mãn cảm giác hư vinh của triều thần Đại Chu.
Bây giờ Đại Chu rốt cục bằng lòng đàm phán, hắn ta cũng phải đi ngay.
"Lý Nguyên Thanh?" Thác Tán sửng sốt, khóe mắt muốn nứt ra: "Hắn ta vậy mà tới kinh thành?”
"Vâng, đại nhân." Nam tử đi xuống dẫn người điều tra.
Thác Tán không lập tức đáp lời mà cẩn thận ngẫm nghĩ, hơi híp mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Lập tức điều tra tất cả những gì có liên quan tới Lý Nguyên Thanh cho ta."
"Hồi đại nhân, không chỉ tới kinh thành, hơn nữa còn cùng Cố đại nhân phụ trách đàm phán với nước Tây Vân chúng ta, đã vậy còn rất kiêu ngạo nói muốn ngài tự mình đi đàm phán. Không tới thì Đại Chu cũng không sốt ruột." Nam tử trả lời, không thêm mắm dặm muối.
Thác Tán không dám trì hoãn, dẫn người đến Lý Phiên viện. Nam tử trả lời: "Gần đây hoàng đế Đại Chu đích thân phong Lý Nguyên Thanh làm Chấn Uy tướng quân."
Lý Nguyên Thanh lấy điều khoản của cuộc đàm phán này từ rương sách của Lưu Khuê ra.
Nhưng Thác Tán vẫn rất kiêng ky với cái tên "Lý Nguyên Thanh" này. Luôn luôn có một loại dự cảm cực kỳ xấu, cảm giác lân đàm phán này sẽ khó khăn hơn mấy lần trước.
Trong Lý Phiên viện, Ngô đại nhân hỏi: "Cố đại nhân, Lý tướng quân, các ngươi tính đàm phán thế nào?"
Chỉ cân có thể mau chóng đạt được mục đích, dập đầu nhận lỗi thì có là gì?
Nước Tây Vân không phục, muốn đánh tiếp, Lý Nguyên Thanh càng không sợ, đây việc mà hắn am hiểu nhất, thế nên hắn có tự tin nói muốn đàm thì đàm, muốn chiến thì chiến.
Một khi đã làm thì phải làm cho gọn.
Dù sao điểm mấu chốt của Lý Nguyên Thanh, cho dù đàm phán thất bại thì vẫn còn mấy vạn tù binh thanh niên trai tráng ở đó làm việc!
Tuy hoàng đế trao toàn quyền phụ trách cho hắn và Cố Thiệu để họ dốc sức đàm phán, chỉ cần tiến bộ hơn trước kia thì cũng coi như là thành công, nhưng Lý Nguyên Thanh lại không nghĩ như vậy.
Ngô đại nhân nhận lấy, cẩn thận đọc.
Vừa đọc xong, trán Ngô đại nhân toát mồ hôi lạnh, môi khô nứt, cảm giác cổ họng hơi ngứa: "Lý tướng quân, nước Tây Vân chắc sẽ không đồng ý đâu?"
Cho dù nước Tây Vân không đồng ý hết tất cả, nhưng chỉ cần đạt được một nửa mục tiêu, số binh lực bị tiêu hao và lương thảo bị tổn thất lần này của Đại Chu coi như giải quyết xong.
Nhưng mà, hắn ta vô cùng kính nể.
Cố Thiệu thấy thế thì không nói gì, lấy mấy tờ giấy của Lý Nguyên Thanh từ trong tay Ngô đại nhân qua đọc. Đọc xong, Cố Thiệu lộ vẻ kinh ngạc, Lý Nguyên Thanh đúng là dám đòi.
Cố Thiệu mỏi mắt mong chờ
Lý Nguyên Thanh cười khẽ: "Thương lượng là phải nói chuyện! Yêu cầu nước Tây Vân trả hai châu bị cướp lại đúng là rất khó, nhưng rao giá trên trời, kiểu gì cũng phải trả. Dẫu sao thì ta tuyệt đối không đồng ý làm như trước kia, cứ thế mà thả tù binh về."
"Không biết mấy người đó nghĩ thế nào, sau khi vê nước Tây Vân, đám binh sĩ thanh niên trai tráng này lập tức lại có thể trở thành binh lực nguy hại Đại Chu. Không ngừng thả hổ về núi, đám người cứ được nước lãn tới. Lúc này tuyệt đối không được hành xử như vậy nữa. Ngô đại nhân, lần này để Cố đại nhân hỗ trợ tại hạ đàm phán, ngài tọa trấn chỉ huy là tốt rồi, những chuyện khác cứ để hai người chúng ta xử lý."
Ngô đại nhân gật đầu, ông ấy đúng là không đủ quyết đoán, tự mình ra mặt đàm phán.
Nếu Lý Nguyên Thanh sẵn lòng xông lên phía trước, Ngô đại nhân hẳn nhiên rất vui: "Bệ hạ và triều thân đều muốn thay đổi lệ cũ, Lý tướng quân, Cố đại nhân, các ngươi cứ việc nói. Có bệ hạ hậu thuẫn cho các ngươi, không việc gì không phải sợ."
"Ngô đại nhân nói rất đúng." Lý Nguyên Thanh gật đầu, dưới góc nhìn của hắn, Đại Chu chiếm quyền chủ động, đương nhiên có càng nhiều cơ hội đạt được lợi ích.
Cố Thiệu cười khẽ nhìn Lý Nguyên Thanh: "Lý tướng quân, ngươi cảm thấy nước Tây Vân Quốc sẽ đồng ý dùng tiền chuộc tù binh sao?"
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Tốt nhất là đồng ý, yết giá công khai, dựa theo gia thế và chức vị, giá cả của con cháu quý tộc cũng sẽ khác nhau."
"Cộng hết lại phỏng chừng cần sáu bảy trăm vạn lượng bạc để chuộc hết những người này." Cố Thiệu ước tính sơ lược: "Đây chính là một số tiền lớn, trong một khoảng thời gian ngắn nước Tây Vân không lấy ra được nhiều bạc như vậy."
Lý Nguyên Thanh không quan tâm: "Trả được bao nhiêu thì chuộc bấy nhiêu. Chuộc người nào tùy thuộc vào mong muốn của nước Tây Vân. Những người còn lại không ngồi mát ăn bát vàng được đâu, toàn là thanh niên trai tráng, ngày nào cũng phải đốn gỗ, mỗi người một ngày thì Đại Chu chúng ta tiết kiệm được ba mươi văn tiên, một tháng một lượng bạc, một năm mười hai lượng bạc, chúng ta nuôi những tù binh này cũng không lỗ."
Ngô đại nhân vuốt râu, hơi lo lắng: "Hiện tại hai nước vừa đình chiến, nếu nước Tây Vân thấy điều kiện này, có thể sẽ thẹn quá hóa giận, tiếp tục tấn công Đại Chu. Khó khăn lắm mới đình chiến mà lại phải bắt đầu đánh giặc rồi."
"Ngay cả khi nước Tây Vân không có đủ bạc để chuộc tất cả các tù binh, vậy thì họ sẽ chuộc một phần. Việc chuộc lại các huân quý thuộc ở tâng lớp trên về chắc chắn sẽ khiến binh lính và dân chúng thất vọng. Chuộc về binh lính ở tâng lớp dưới thì những thế gia huân quý kia không vui, nội bộ của nước Tây Vân tất nhiên sẽ bất ổn, tranh đấu lẫn nhau. Kể từ đó, chúng ta chỉ là dùng một điều kiện đàm phán có giá cả tương đối cao là có thể khiến cho trên dưới nước Tây Vân d.a.o động, cớ sao mà không làm chứ?”
"Đầu tiên, trong số những tù binh này, có hơn một nửa là con cháu huân quý của nước Tây Vân. Vì sự an toàn của những người này, nước Tây Vân cũng sẽ không dễ dàng khai chiến. Chúng ta đã bố trí số lượng lớn quân đội ở khu vực Tây Bắc. Cho dù nước Tây Vân khởi binh thì có Triệu đại tướng quân trấn thủ rồi, không cần phải lo lắng. Chúng ta đã chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy thì phải lợi dụng thật tốt."
Lý Nguyên Thanh phiền nhất cái thái độ thỏa hiệp này, trực tiếp phản bác lại mà không chừa đường sống: "Ngô đại nhân, thỏa hiệp tạm thời để đổi lấy hòa bình có hữu dụng không? Không tới ba năm nữa, nước Tây Vân sẽ xé bỏ thư đầu hàng giống như trước và tiếp tục xâm phạm biên giới. Đã như vậy, không bằng ta đánh cho bọn họ sợ một lần."
Cố Thiệu khiếp sợ, đứng dậy hành lễ với Lý Nguyên Thanh: "Lý tướng quân đại tài!"