Nhưng người khác ít nhiều cũng bị uy hiếp hoặc mua chuộc.
Liễu tộc trưởng được mời tới phủ Đại Đô Thống thì đã sợ hãi đến phát điên.
Suy nghĩ kĩ một chút thì gần đây nhi tử cũng không có phạm tội gì nên Liễu tộc trưởng cũng có hơi yên tâm.
Ông ta móc ra mấy đồng bạc có trong nhà và nhét cho người làm của phủ Đại Đô Thống rồi nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi tiểu ca, ngài đưa ta đến phủ Đại Đô Thống là có chuyện gì sao?"
DTV
Hoắc Thành Đạt cười nói: "Cũng là chuyện tốt thôi, có người quen cũ mời ngươi tới, chỉ cần Liễu tộc trưởng nói ra sự thật thì có lẽ ngươi có thể an yên hưởng thụ tuổi già." Liễu tộc trưởng nghe vậy thì càng thêm nghỉ hoặc, người quen cũ mời? Là ai vậy! Người lợi hại nhất trong Liễu gia chính là đường huynh của ông ta, ông ấy đã mang cây dâu tăm và tằm từ bên ngoài về nuôi dưỡng tỉ mi, sau đó gia nghiệp càng ngày càng phát triển.
Liễu gia bọn họ đi theo đường huynh làm việc và cùng kiếm lời.
Nhưng kể từ khi đường huynh qua đời thì gia nghiệp bị Từ Gia Thịnh tiếp quản, cuộc sống của họ trở nên khó khăn.
Liễu tộc trưởng mang theo nỗi nghi hoặc đi theo Hoắc Thừa Đạt tới khách viện. Hoắc Thành Đạt giới thiệu với Liễu tộc trưởng: "Đây là phu nhân của chúng ta, cũng họ Liễu và tên là Liễu Phán Nhi" Liễu tộc trưởng vừa định quỳ xuống, nghe thấy vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên, ông ta liên thấy một phụ nhân xinh đẹp trẻ tuổi đứng cách đó không xa, trông rất giống với chất nữ có cơ thể yếu ớt kia.
Khi đó, tất cả mọi người đều hi vọng những đứa trẻ trong tộc sẽ kế thừa gia nghiệp của đường huynh nhưng đường huynh không đồng ý và cũng không muốn nữ nhi gả xa cho nên đã kén rể về nhà.
Nhưng mà kén rể chưa được bao lâu thì họ lâm bệnh nặng, chờ đến khi chất nữ Liễu Phán Nhi được sinh ra thì phu thê hai người đều qua đời.
Năm đó Liễu Phán Nhi biến mất cũng không được lan truyền, nhưng với tư cách là tộc trưởng thì ông ta vẫn biết điều đó. Lễ thờ cúng tổ tiên hằng năm của Liễu gia cũng không thấy Liễu Phán Nhi đâu. Ông ta đi dò hỏi Từ Gia Thịnh thì Từ Gia Thịnh nói Liễu Phán Nhi đã bỏ trốn cùng người khác.
Ông ta cũng lén lút phái người đi tìm nhưng không thu hoạch được gì.
Để không ảnh hưởng tới thanh danh của những cô nương khác của Liễu gia nên Liễu tộc trưởng đã giữ im lặng.
Nhưng Liễu Phán Nhi mất tích nhiều năm đột nhiên quay trở lại và hơn nữa còn là phu nhân của thống phủ.
Hầu hết thống phủ đều là quan nhất phẩm!
Đây chính là phu nhân của Đại tướng quân!
Liễu tộc trưởng không nhịn được, đầu gối liền mềm nhữn mà quỳ trên mặt đất.
Đầu gối đau đớn nhắc nhở ông ta rằng đây không phải là một giấc mơ.
Nếu Liễu Phán Nhi có thể trở về thì cơ hội để Liễu gia xoay chuyển tình thế cũng sẽ quay lại.
"Phán Nhi, con trở về rồi, mấy năm nay con đi đâu vậy?”
Liễu tộc trưởng cũng biết năm đó để nhi tử không phải vào ngục mà ông ta đã không làm tròn trách nhiệm của tộc trưởng.
Liễu Phán Nhi nhìn Liễu tộc trưởng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng lãnh đạm: "Tên khốn Từ Gia Thịnh kia muốn gả ta cho ma ốm của Chu gia nên ta đã bỏ tron. Ta gap duoc phu quan Ly Nguyen Thanh của ta, may mắn có thể sống được đến bây giờ và có ngày hôm nay."
Liễu tộc trưởng nghe vậy thì biết Liễu Phán Nhi đang oán trách ông ta, rõ ràng ông ta là người của Liễu gia nhưng vì sao lại hướng vê Từ Gia Thịnh và đám người đó?
Liễu tộc trưởng quỳ trên mặt đất: "Phan Nhị, ta có lỗi với mẫu thân của con, thật xin lỗi đường huynh và đường tẩu. Khi đó, nhi tử của ta đang nằm trong tay của Từ Gia Thịnh, ta cũng không còn cách nào. Ta biết con oán trách ta và ta cũng không nghĩ sẽ được con tha thứ.”
"Nhưng ta có chuyện quan trọng không thể không nói. Năm đó đường huynh và đường tẩu của ta đều khỏe mạnh nhưng sau khi Từ Gia Thịnh vào ở rể thì sức khỏe liền không tốt, ta nghi ngờ cái c.h.ế.t của họ không bình thường, ta bí mật điều tra nhưng chỉ tra được Từ Gia Thịnh đã lén gặp Ngô đại phu của Ngô y quán, chính là Ngô đại phu đã xem bệnh cho tổ phụ của con." "Chỉ là lúc đó Từ Gia Thịnh đã chi rất nhiều tiền nhưng tình trạng của tổ phụ và tổ mẫu của con ngày càng tồi tệ. Bây giờ con đã quay trở lại và còn là phu nhân của thống phủ, con nhất định có thể tìm ra chân tướng năm đó." Liễu Phán Nhi nghe vậy liền nhíu mày và cảm thấy Liễu tộc trưởng nói có lý. Có một việc nên để Liễu tộc trưởng ra mặt thì tốt hơn. “Nhị gia gia, người đứng dậy đi, đừng quỳ nữa. Chuyện năm đó người không giúp chúng ta cũng có một phần nguyên do là nương của ta không đứng dậy, ta cũng không thể hoàn toàn oán tránh người. Muốn trách thì phải trách Từ Gia Thịnh lòng lang dạ sói, hắn tàn nhẫn và độc ác còn hơn gia sức.
Nghe thấy Liễu Phán Nhi mắng phụ thân thân sinh của mình thì Liễu tộc trưởng càng chắc chắn một việc, Liễu Phán Nhi nhất định sẽ không để yên cho Từ Gia Thịnh.
Trước kia ông ta không có năng lực đối phó với Từ Gia Thịnh như Liễu Phán Nhi thì có thể, lân này có lẽ ông ta có thể khôi phục vinh quang cho Liễu gia rồi.
Liễu tộc trưởng thở dài rồi đứng lên: "Từ Gia Thịnh đúng là không ra gì, nhưng Liễu gia chúng ta cũng bị hắn ta chèn ép. Mấy năm qua đã có rất nhiều người rời đi, những người ở lại cũng là vì không nỡ chia tay quê hương."
"Bây giờ Phán Nhi có bản lĩnh lớn, dù con có nói gì thì ta cũng sẽ hợp tác với con, tuyệt đối không hàm hồ."
Đùa gì chứ, phu quân của Liễu Phán Nhi bây giờ là quan lớn nhất ở thành Tang và thậm chí là toàn bộ phương Bắc.
Dù Từ Gia Thịnh có lợi hại đến đâu thì có thể đánh bại được Đại Đô Thống sao? Liễu tộc trưởng căn bản không cần lựa chọn mà đứng về phe Liễu Phán Nhi.
So với Từ Gia Thịnh ở rể thì Liễu Phán Nhi ít nhất cũng là người của Liễu gia.
Liễu Phán Nhi gật đầu, tộc trưởng này còn khá thông minh, nàng nhẹ giọng hỏi: "Nhị gia gia, người có biện pháp gì không?”
Nghe thấy Liễu tộc trưởng đã trở thành nhị gia gia của Liễu Phán Nhi thì Miêu Nhi tỷ mới mang trà cho Liễu tộc trưởng.
Liễu tộc trưởng uống trà xong thì cũng bớt sợ hãi hơn, ông ta suy tư một lát mới chậm rãi nói: "Phán Nhi, tuy rằng Từ Gia Thịnh không phải đồ vật nhưng hắn ta đúng là phụ thân của con. Nếu con ra mặt cáo trạng thì cho dù về mặt luật lệ hay đạo đức đều không thích hợp." "Nhưng ta thì khác, ta là Liễu tộc trưởng, với tư cách là Liễu tộc trưởng ta sẽ cáo trạng Từ Gia Thịnh vì tội đầu độc đường huynh và đường tẩu của ta. Đây là tội thứ nhất nhưng tội này đã qua nhiều năm và chưa chắc có thể tìm được bằng chứng và nhân chứng năm đó, nếu họ không chịu thừa nhận thì cũng không thể làm gì"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nhị gia gia, vậy ngươi tính tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Mấy năm nay không phải Liễu tộc trưởng không nghĩ tới chuyện đối phó với Từ Gia Thịnh nhưng mà tình hình không bằng người khác, ông ta còn có nhi tử kéo chân sau cho nên những biện pháp đó cũng chỉ là nghĩ tới mà thôi.
Thật ra những biện pháp mà ông ta nghĩ tới thì có lẽ cả Liễu Phán Nhi và Đại Đô Thống đều nghĩ tới nhưng ngại thân phận không thể nói cũng không thể làm tuy nhiên ông ta có thể làm được!
Lúc này, ông ta nghĩ tới tiểu ca tên Hoắc Thành Đạt đã nói nếu ông ta phối hợp thì có thể an tâm hưởng thụ tuổi già.
Bây giờ ông ta đã bị đất chôn đến cổ, cũng đã bước một chân vào quan tài thì có gì phải sợ