Hai người bọn họ tình nguyện ra ngoài kéo dụ thêm người, tiểu thủ lĩnh của đám thổ phỉ kia bằng lòng đối xử tử tế với người nhà bọn họ.
Liễu Phán Nhi lấy đi con d.a.o lóc xương, một cước đá ngã Vương Nhị Trụ, chân giãm lên lưng của Vương Nhị Trụ: "Thôn trưởng, đi con đường khác chỉ có thể tự mình chui đầu vô lưới. Đi con đường này, nếu có nhiều đá to hơn nữa, chúng ta không thể di chuyển nó, vậy chỉ có thể bỏ xe bò lại, nghĩ cách lật qua đi."
Nếu không có xe bò, người già yếu, nữ nhân và trẻ em có thể sẽ gặp khó khăn trên đường đi.
Tuy nhiên, chung quy còn tốt hơn là bị bọn thổ phỉ bắt đi, bị làm nhục cho đến c.h.ế.t hoặc bị bán làm nô lệ.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào tránh khỏi, chúng ta đến phía trên con đường nhìn kỹ rồi hãng nói đi, dù sao không thể đi theo đường núi hoang dã kia được. Nơi đó không có ai quản lý địa giới, chúng ta đi qua bên kia, giống như là dê vào miệng cọp." Lúc này thôn trưởng Lý lập tức quyết định, nhìn vê phía Liễu Phán Nhi với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Nếu không phải Liễu Phán Nhi thận trọng và mạnh mẽ, lần này bọn họ đều có thể sẽ bị Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ lừa dối, số phận cuối cùng sẽ rất bi thảm, thậm chí họ có c.h.ế.t cũng không biết mình c.h.ế.t như thế nào!
Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ trên mặt đất: "Hai người này làm sao bây giờ?”
Trên mặt thôn trưởng Lý lộ vẻ dữ tợn, ánh mắt tàn nhẫn, năm nào chạy nạn mà không có người chết? Nếu Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ muốn hại c.h.ế.t mọi người thì bọn chúng nên chết.
"Các ngươi trói Vương Đại Trụ cùng Vương Nhị Trụ lại cho ta, theo ta đi vào trong rừng rậm." Thôn trưởng Lý lạnh lùng nói, vẻ mặt âm trầm.
Thôn trưởng Lý là một người hiền lành, nhưng ông không phải là người không có giới hạn cuối cùng. Đối với những kẻ xấu như Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ thế này thì tuyệt đối sẽ không nương tay.
Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lạnh run: "Thôn trưởng, các người làm ơn bỏ qua cho ta đi, thả chúng ta ra đi. Chúng ta không thể làm gì khác được, phụ mẫu chúng ta đang ở trong tay bọn chúng, chúng ta buộc phải làm như vậy."
Tuy rằng thông cảm với chuyện của người nhà họ Vương, nhưng vừa nghĩ đến hai huynh đệ này lại có thể hại bọn họ, trong lòng người dân Lý gia thôn lại sợ hãi, càng thêm oán hận.
Thôn trưởng Lý nháy mắt ra hiệu với nam nhân trung niên, nam nhân ấy trực tiếp nắm hàm của Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ, cùng nhau đi vào rừng rậm.
Ước chừng qua một khắc* sau, thôn trưởng Lý mang theo người từ chỗ sâu trong rừng cây trở về: "Nguyên Thanh gia, lần này may mà nhờ có ngươi."
*1 khắc = 15 phút
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ngay từ đầu ta chỉ hoài nghi nên hù dọa bọn họ, không nghĩ tới bọn họ ác độc như thế. Hiện tại chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa, lập tức lên đường. Chúng ta muốn không phải đối mặt với bọn thổ phỉ ở đây thì phải vượt qua con đường phía trên. Bằng không chờ khi thổ phỉ đến đây sẽ trực tiếp vây kín chúng ta ở bên trong, vậy thì thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay."
Trưởng thôn Lý hết sức chấp thuận: "Đúng vậy, chúng ta đi suốt đêm thôi, không thể trì hoãn nữa."
Liễu Phán Nhi đồng ý, xoay người bước nhanh trở lại, đi tìm nơi ẩn nấp của mấy đứa trẻ, kéo chiếc xe bò ra, kể cho bọn trẻ nghe chuyện gì đã xảy ra.
Lý Đại Bảo sợ hãi một trận: "Bọn họ bị bọn thổ phỉ bắt đi, cũng biến thành kẻ xấu như bọn thổ phỉ"
Trong lòng Lý Dung đầy căm phẫn: "Chó ăn cứt cũng không đổi được, người này xấu xa đến tận xương cốt rồi. Cho dù bọn chúng không bị thổ phỉ bắt đi, bọn chúng đã có ý đồ muốn cướp đoạt A Nam và Tiểu Bảo, cũng là kẻ xấu rồi. Nói không chừng bọn chúng đã từng lén lút làm nhiều chuyện xấu xa, thật hy vọng thôn trưởng trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t hai kẻ độc ác kial"
Liễu Phán Nhi ở phía sau nghe Lý Dung và Lý Đại Bảo nói chuyện, nàng nhắc nhở Lý Dung cùng Lý Đại Bảo: "Khi chúng ta đến cạnh con đường phía trên, nếu xe bò của chúng ta không đi qua được, có thể phải bỏ xe lại."
"A?" Lý Đại Bảo nhất thời trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Lão Hoàng làm sao bây giờ? Chúng ta phải bỏ rơi nó sao? Lão Hoàng đã ở cùng chúng ta nhiều năm như vậy, nó cũng hiểu nhân tính, chúng ta không thể bỏ rơi lão Hoàng.
Lý Dung cũng không nð, con bé và ca ca có thể đi bộ, nhưng đệ đệ muội còn nhỏ, không có xe bò, một đường đi đều phải cống, một ngày đi không được xa.
Liễu Phán Nhi cũng không biết ở phía trước đang xảy ra chuyện gì, hiện tại còn quá sớm để đưa ra kết luận: "Đại Bảo, không nên gấp gáp, chỉ cần chúng ta có khả năng, ta sẽ không bỏ rơi lão Hoàng.
Nhưng nếu chúng ta không đi con đường này mà đi đường núi hoang dã, chúng ta giống như dê vào miệng cọp, sẽ trực tiếp bị những tên thổ phỉ đó tóm gọn, đến lúc đó không chỉ có lão Hoàng ngưu gặp tai ương mà mấy người chúng ta cũng đừng nghĩ tới chuyện sống tốt."
Lý Đại Bảo im lặng, nhìn lão Hoàng đang kéo xe bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Nhá nhem tối, mọi người đốt lửa nấu cơm, ăn uống no đủ rồi tiếp tục đi đường suốt đêm. Tay nâng đuốc, tốc độ tuy chậm nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại.
Một số nạn dân vốn dĩ đã quay trở lại, không tiếp tục quay lại nữa mà đi theo những người ở thôn Lý gia ở phía trước. Có người lại tận mắt nhìn thấy tảng đá chặn đường không qua được, nên họ chọn đi đường vòng, đi đường núi hoang dã.
Đây đều là lựa chọn cá nhân, Liễu Phán Nhi cũng không làm gì được. Đến buổi trưa ngày hôm sau, cuối cùng đi đến được con đường phía trên, cách đó không xa, Liễu Phán Nhi dừng xe bò lại, cho Lý Đại Bảo trông chừng xe bò và mấy đứa nhỏ, cô đi theo thôn để cùng nhau nhìn xem.
Lúc vừa nhìn thấy thì trái tim của Liễu Phán Nhi lạnh đi, vô số tảng đá khổng lồ từ trên núi rơi xuống, trực tiếp chặn phía trên và phía dưới con đường, đống đá xếp chồng cao vài chục trượng*. Những ngọn núi xung quanh dốc đứng, cao tới hơn mười trượng.
*1 trượng = 3,33m
Cho dù bọn họ có trèo qua được tảng đá thì xe bò cùng Hoàng ngưu nhất định không qua được.
Sắc mặt thôn trưởng Lý ngưng trọng, cau mày: "Đại Tráng, ngươi trèo lên xem có thể trèo qua đống đá trước mặt này hay không?”
"Vâng, thôn trưởng." Đại Tráng đáp lại, bắt đầu leo lên, có đôi khi giãm phải đá nhỏ, suýt rơi xuống, đặc biệt nguy hiểm.
Đại Tráng là một thanh niên mạnh khỏe như vậy, khi leo lên một đống đá cao vài chục trượng còn thấy khó khăn. Nếu đổi thành người già, đoán chừng không thể leo lên được.
Xe bò và trâu chỉ có thể bị bỏ lại.
Đại Tráng đứng trên đỉnh đống đá, bên kia cũng giống bên này, thời điểm khi đi xuống càng phải cẩn thận hơn, nếu không sẽ ngã xuống hoặc bị những hòn đá nhỏ bên trên va vào.
Lý Đại Tráng vừa đi trở về, cả người mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc: "Thôn trưởng, tráng niên hán tử* hẳn là không có vấn đề gì, phụ nhân có thể bám dây thì chắc cũng được, nhưng trẻ em và người già rất khó trèo qua."
*tráng niên hán tử: đàn ông mạnh khỏe
Liễu Phán Nhi không đợi thôn trưởng Lý trả lời, nàng lập tức leo lên, giống như một con khỉ nhanh nhẹn, công phu mười mấy lần hô hấp thì leo lên tới đỉnh cao nhất.
Liễu Phán Nhi cau mày, núi quá dốc nên căn bản là người già và trẻ em không thể trèo qua. Nếu một tráng niên leo lên với một người trên lưng thì cũng rất nguy hiểm.
Liễu Phán Nhi đứng ở trên đỉnh, nói với thôn trưởng Lý ở phía dưới: "Thôn trưởng, dốc quá, hơn nữa đá không kiên cố, dễ rơi vãi, chúng ta phải nghĩ cách ném đống đá phía trên xuống dưới. Đống đá này biến thấp rồi thì tìm cách gia cố để người già, nữ nhân và trẻ em có thể thuận lợi trèo qua. Sau đây các ngươi lùi lại, ta thử xem, xem có thể đẩy tảng đá phía trên được hay không."
Liễu Phán Nhi chọn một tảng đá lớn có đường kính khoảng một cánh tay, gắng sức đẩy nó xuống, dùng tất cả sức mạnh của một người, nhưng không nhúc nhích tí nào.
Liễu Phán Nhi cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ áy náy nhìn những người phía dưới: "Ta đẩy không được rồi, chúng ta hãy ăn một bữa no nê trước, buổi chiều tìm cây gỗ và dụng cụ, mọi người sẽ cùng nhau đẩy!"
Căn bản thôn trưởng Lý không hy vọng vào việc Liễu Phán Nhi có thể đẩy được, nhưng phương pháp mà Liễu Phán Nhi nói, trước mắt thực sự là phương pháp hiệu quả nhất.
Chung quy thì thanh niên và tráng niên không thể bò qua trước rồi bỏ lại người già và trẻ em, phải không?
"Được rồi, Nguyên Thanh gia, ngươi mau xuống đi, hôm qua chúng ta đi đường, trưa hôm nay cũng không ăn cơm, chúng ta ăn cơm trước, ngủ một giấc, sau đó liền bắt đầu làm việc." Thôn trưởng Lý lập tức quyết định, ông là thôn trưởng, phải cố gắng hết sức đưa mọi người đi qua đó.
Chẳng hạn như trong gia đình ông, có lão mẫu thân nhiều tuổi nhất, còn vừa mới có đích tôn tử* hai tuổi, vô luận thế nào cũng không thể bỏ lại họ. *đích tôn tử: cháu trai
Khi Liễu Phán Nhi trở lại, nhìn thấy Lý Đại Bảo và Lý Dung đã đặt nồi lên cái giá, đang chuẩn bị nấu cơm. Con bé lấy những củ khoai tây chưa ăn ra, rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành sợi, chân qua nước nóng một chút, dùng muối và nước tương làm thành món khoai tây sợi trộn.
Cháo trắng hôm nay cuối cùng cũng có đồ ăn kèm.
Theo như Liễu Phán Nhi thấy thì khoai tây sợi trộn chẳng hề ngon, nhưng trong mắt bọn trẻ thì đó cũng là mỹ vị rồi. Suy cho cùng thì bọn họ đã không ăn gì kể từ lúc lên đường rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Liễu Phán Nhi rửa sạch một nắm hành lá, cắt thành từng miếng, đổ vào một chậu nhỏ đầy bột lên men, lại bỏ muối được nghiền mịn vào, dùng sức mà nhào bột. Cuối cùng, vo thành những viên bột nhỏ, sau đó dùng hai tay nén lại, làm thành những chiếc bánh nhỏ.
Lý Dung trợn tròn mắt, vô cùng tò mò: "Người làm cái gì vậy ạ?"
"Bánh rán hành lá, nhưng chúng ta không có dầu, chỉ có thể trực tiếp dùng nồi đất." Liễu Phán Nhi cười đáp lời: "Các con nặn bột bánh đi, còn ta thì tiếp tục trở bánh đây."