Mục lục
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy Liễu Phán Nhi khóc, Lý Nguyên Thanh lập tức ôm nàng vào lòng: "Ta không có nuết lời, không phải bây giờ ta đã đến tìm nàng rồi sao?”

Mấy đứa nhỏ ăn bơ nãy giờ, thấy bộ dáng la lối khóc lóc của Liễu Phán Nhi, sau đó lại thấy Lý Nguyên Thanh yêu chiêu mà ôm nàng vào lồng ngực, lập tức sốc đến mức trợn mắt há mồm.

Lý Nam che mắt lại, nhưng lại chừa lại cái khe rõ bự, sợ người ta không biết bé đang nhìn lén!

Lý Tiểu Bảo nghe cuộc đối thoại của cha mẹ, cứ cảm thấy kì kì, nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ để biết kì chỗ nào.

Lý Đại Bảo lo lắng gãi mặt, cha ôm mẹ đắm đuối, đến liếc mắt còn không thèm cho bọn họ một cái.

Lý Dung nhìn thấy mẹ bị cha ôm, trong chốc lát mặt nóng bừng muốn xì khói. Lý Phương và Lý Lệ đều đã trưởng thành, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lén lút xem.

Lưu thị kinh ngạc, nàng ấy biết tính của Liễu Phán Nhi trước giờ đanh đá, hiện tại cuối cùng cũng giác ngộ được mức độ, đến cả nam nhân của mình mà còn ra tay mạnh như vậy, không hề thương tiếc tí nào luôn!

Thôn trưởng Lý tuy đã say khướt nhưng cũng ráng chân trái đá chân phải chạy ra, sau đó được Chu Thúy Hoa túm tay áo kẻo ngã, vừa lúc thấy Lý Nguyên Thanh ôm chặt mèo nhỏ Liễu Phán Nhi đang giơ nanh múa vuốt, khóc lóc sướt mướt, cực kỳ đắc ý nói: "Đối phó với nữ nhân là phải như vậy, nhất định phải mêm mỏng, không được leo lên nóc nhà lật ngói*!"

Lưu thị mở cửa, thật sự mừng cho Liễu Phán Nhi, Lý Nguyên Thanh là một nam nhân có trách nhiệm, không giống như Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ.

Chu Thúy Hoa nghe được lời này, lập tức hừ một tiếng, trừng mắt nhìn chồng mình, lo lắng ông say nói mấy lời mất lòng, vươn tay nhéo lỗ tai ông: "Đi, về nhà, ta leo lên nóc nhà lật ngói cho chàng xem ha."

Vợ chồng trẻ đã nhiều năm không gặp, những người khác không nên ở đây làm phiền.

Chu Thúy Hoa có sức lực lớn, dùng sức kéo thôn trưởng Lý lại: "Chàng uống say như vậy, không thể uống được nữa, vợ chồng son người ta còn có nhiều chuyện muốn nói, ai muốn uống rượu với lão già chàng đâu?” Thôn trưởng Lý không vui: "Nguyên Thanh đã trở về, ta muốn cùng Nguyên Thanh uống rượu."

"Ta muốn uống, ta muốn uống." Thôn trưởng Lý bị vợ lôi đi, không ngừng lẩm bẩm.

*Chắc ý chỉ phụ nữ là nóc nhà á.

Lý Nguyên Thanh thì thâm vào tai Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, có chuyện gì thì về nhà rồi nói, đừng khóc nữa."

Không thể không nói, đây thật sự là một hiểu lâm tốt đẹp.

Lý Nguyên Thanh nhìn thấy mấy hài tử háo hức nhìn hắn, còn có hài tử trong lòng Liễu Phán Nhi đang oa oa khóc lớn, trong lúc nhất thời khuôn mặt hắn hơi ửng đỏ, hơn nữa cách đó không xa có người đang nhìn về phía này.

Nhất định là sau khi Lý Nguyên Thanh nhận được thư của Liễu Phán Nhi, hắn lo lắng nàng bị Lý lão gia và Lý lão phu nhân bắt nạt cho nên nóng lòng muốn trở vê.

"Được rồi, khóc đi, nàng không sợ bị người khác nhìn chằm chằm thì cứ khóc đi." Khóe miệng Lý Nguyên Thanh mỉm cười, âu yếm vỗ vỗ lưng Liễu Phán Nhi.

Nàng kiếm được nhiều tiền như vậy, có nhiều thứ như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Nàng sẵn sàng dùng tất cả công lao của mình để đổi lấy sự đoàn tụ với Lý Nguyên Thanh, bên nhau trọn đời.

"Cứ khóc đi, khóc đi." Liễu Phán Nhi không dám buông tay, sợ nếu nàng làm vậy, Lý Nguyên Thanh sẽ biến mất và nàng lại chỉ có một mình.

Ôm nữ tử mình yêu giống như ôm lấy tất cả.

Lý Nam nhìn thấy mẫu thân khóc, còn trông rất buồn, bé không hiểu tại sao mẫu thân lại khóc như vậy khi nhìn thấy phụ thân?

Phụ thân đang cười, mẫu thân lại vừa khóc vừa cười, rốt cuộc mẫu thân vui hay buồn đây?

Lý Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn phụ thân, rồi lại nhìn mẫu thân.

Lý Nam chạy tới, ôm lấy chân của Liễu Phán Nhi: "Nương, người đừng khóc nữa, A Nam không muốn phụ thân nữa, đánh phụ thân đi!"

Lý Đại Bảo lo lắng gãi đầu: "Phụ thân, người không có trở về nhiều năm như vậy, nhất định phải dỗ mẫu thân, nếu không mẫu thân sẽ không cần người nữa, mang theo chúng ta tái giá, sẽ gọi người khác là phụ thân."

"Đúng rồi, phụ thân phải đối tốt với nương." Lý Dung rất lo lắng, bởi vì phụ thân rất ít về, lại để cho mẫu thân khóc.

Lý Nguyên Thanh nghe bọn nhỏ nói, cười cười: "Được rồi, ta nhất định đối tốt với nương các con. Chỉ là nương con quá nhứ ta, nhìn thấy ta vui quá mà khóc thôi, chứ không thật sự tức giận."

Lúc này Liễu Phán Nhi không nói được lời nào, vùi đầu vào trong n.g.ự.c Lý Nguyên Thanh, hai tay không ngừng đánh Lý Nguyên Thanh.

Không biết xấu hổ nàng mới không vuil

Bốn thị vệ cách đó không xa, Lưu Khuê là một trong số đó, khi nhìn thấy tướng quân bị nương tử trong nhà đánh đá, tướng quân vẫn tươi cười, không hề tức giận, làm sao còn có khí chất vô tình lãnh khốc ở quân doanh trên chiến trường nữa chứ?

Chỉ là người không dám phản bác lời nương tử mà thôi!

"Tướng quân cũng sợ tức phụ!" Một thị vệ trong đó nhỏ giọng nói.

"Đây thật sự là tiểu biệt thắng tân hôn, ở bên ngoài cũng ôm nhau."

"Tướng quân phu nhân là chi yên hổ, lợi hại lắm!"

Bốn người lập tức câm miệng, không dám nói bậy nữa, tướng quân đang bảo vệ bọn hắn chặt!

Nghe phía sau nghị luận, Lý Nguyên Thanh yên lặng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn bốn tên thị vệ.

Bốn tên thị vệ im miệng nhưng âm thanh thảo luận của thôn dân trở nên to hơn, cũng càng ngày càng ngạc nhiên hơn.

"Ngươi sợ tức phụ như vậy, tướng quân cưng chiều tức phụ lắm!" Một thị vệ khác vuốt m.ô.n.g ngựa.

"Đúng vậy, không biết hòa li thật hay giả?"

"Giữa thanh thiên bạch nhật ôm ôm ấp ấp, thật quá đáng, lại có trẻ con ở đây!" "Này, không phải đã nói hòa li sao? Sao vừa gặp mặt đã ôm rồi?"

Da màu lúa mì càng thêm nam tính hơn.

"Chuyện hòa li, chàng xử lý đi, ta về nhà trước." Liễu Phán Nhi đỏ mặt, té nước quá nhiều, bị người vây quanh xem thật xấu hổ, ôm lấy Lý Nam, vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ Lý Nam, cũng không để ý ai, chạy thật nhanh về nhà.

Nhìn Liễu Phán Nhi bỏ chạy trối chết, Lý Nguyên Thanh lại mỉm cười.

Lo lắng trong lòng Liễu Phán Nhi được giải phóng, lúc này nghe thấy mọi người nghị luận, lại nhìn thấy bọn nhỏ nhìn mình chằm chằm, nàng thật sự xấu hổ, liền từ trong lòng Lý Nguyên Thanh chui ra.

Lý Nguyên Thanh chắp tay lớn giọng nói: "Trước đây viết hưu thư, ta hối hận rồi, ta sẽ cầu xin Phán Nhi tha thứ cho ta, chấp nhận ta một lân nữa."

Lý Nguyên Thanh bước tới, cung kính hành lễ với Lưu thị: "Đại tẩu, ta đã nhớ kỹ, ta đã nhớ kỹ, nhất định sẽ không cô phụ Phán Nhi, nhất định đối xử tốt với Phán Nhi."

Các nữ nhân lấp tức không vui.

"Là vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, ở giữa có bốn hài tử nhưng bốn hài tử này đều do ngươi nhận nuôi, cùng Phán Nhi sinh một hài tử càng sớm càng tốt. Nữ nhân này có hài tử của chính mình thì mới quyết định cùng ngươi sinh hoạt một chỗ." Một trưởng bối trong thôn bắt đầu dạy Lý Nguyên Thanh cách làm chồng.

Lý Nhị Lăng Tử cười ha hả: "Nguyên Thanh, đừng chậm trễ ở bên ngoài, mau xé bỏ hưu thư đi, lại kết hôn rồi, lức trước nghe nói ngươi viết hưu thư, tức phụ tốt như vậy ngươi không cần, chúng ta nghĩ ngươi là tên ngốc đấy."

Lưu thị nói với Lý Nguyên Thanh: "Nguyên Thanh, nếu đệ đối xử không tốt với Phán Nhi, già trẻ trai gái trong Cát Tường thôn chúng ta sẽ không đồng ý. Phán Nhi của chúng ta lớn lên xinh đẹp, được Bệ hạ phong cáo mệnh phu nhân, có rất nhiều người muốn cưới Phán Nhi của chúng ta, không phải tùy thuộc vào ngươi!"

Cho dù như thế nào thì không thể nói hưu thư là giả.

Lưu thị vội vàng xua tay phản bác: "Đừng gọi ta là đại tẩu nữa, ta đã hòa li với đại ca Lý Nguyên Công của ngươi rồi, từ nay về sau đường rộng thênh thang, chúng ta sẽ đi nửa đường của mình, không liên quan gì đến nhau."

Lý Nguyên Thanh sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ tới cái gì, cười nói: "Vậy ta gọi tỷ là Tiểu Hoa tỷ, nói không chừng rời đi cũng tốt. Nam nhân đối tốt với tỷ thì ở chung cùng hắn ta, đối xử không tốt với tỷ thì đừng sống với hắn ta nữa."

Lưu thị cười nói: "Được rồi, mau về đi, trời đã tối rồi, còn chưa ăn tối nữa."

"Đa tạ Tiểu Hoa tỷ." Lý Nguyên Thanh chắp tay cảm tạ, đưa tay sờ sờ đầu Lý Đại Bảo và Lý Dung: "Đều là hài tử ngoan, nương các ngươi trong thư có khen các ngươi, nói các ngươi rất tốt, cũng giúp đỡ nàng ấy rất nhiều."

Lý Đại Bảo và Lý Dung được khen ngợi, rất vui, cười rạng rỡ như hoa hướng dương.

Lý Tiểu Bảo chạy tới: "Phụ thân, con cũng giúp đỡ, còn ân cần."

Lý Nguyên Thanh ngồi xổm xuống, ôm lấy Lý Tiểu Bảo: "Được, Tiểu Bảo cũng là hài †ử ngoan."

Khi nhìn thấy bức thư, hắn bắt đầu tưởng tượng bốn hài tử nhận nuôi này thật sự đáng yêu hiểu chuyện.

Lý Nguyên Thanh cười nói với những người xung quanh: "Trước khi ta ra chiến trường, cửu tử nhất sinh, cho nên viết hưu thư. Nếu ta c.h.ế.t thì Liễu thị sẽ được tự do, có thể tự do kết hôn, không phải làm góa phụ. Bây giờ ta đã sống sót trở về, ta phải lấy lại hưu thư. Hôm nay ta mới về đến nhà, nên đi dỗ nương tử trước, sau đó sẽ nói với tất cả thôn dân sau."

Nếu không có phụ thân nhận nuôi thì cậu nhóc và muội muội đã c.h.ế.t từ lâu.

"Đúng đúng, Nguyên Thanh, không cần nóng vội, mau trở về đi." Những người khác cũng phụ họa, mặc dù bọn họ hết thảy đều rất có hứng thú chuyện biên giới, nhưng cũng không thể quấy rầy Lý Nguyên Thanh truy tức phụ.

Nếu Lý Nguyên Thanh để mất một người vợ như vậy thì là một tên ngốc!

Một tức phụ như Liễu Phán Nhi có đốt đèn lồng cũng khó tìm.

"Phụ thân, chúng ta về nhà đi." Lý Tiểu Bảo dẫn Lý Nguyên Thanh về nhà, mặc dù họ mới gặp nhau nhưng Tiểu Bảo đã có một sự ỷ lại tự nhiên vào Lý Nguyên Thanh.

Lý Nhị Lăng Tử cười to, hâm mộ nhìn Lý Nguyên Thanh cao lớn uy nghiêm: "Nguyên Thanh, nếu ngươi có việc thì mau đi trở về đi, đi đường nhất định là mệt mỏi rồi, tương lai còn dài, sau lại tâm sự sau. Trong mắt Lý Dung hiện lên vẻ đau lòng: "Phụ thân, lân trước chúng ta hỏi người đưa thư, hắn ta nói nhanh, ít nhất mười lăm ngày. Người muốn về nhà, nhất định phải đi ngày đêm không ngừng."

Lý Phương tiến lên một bước: "Tam thúc, ngươi đi từ Tây Bắc đến Cát Tường thôn mất bao lâu?"

Lý Nguyên Thanh cười đáp: "Mười hai ngày!"

"Phụ thân, con dắt ngựa cho phụ thân." Lý Đại Bảo bước lên phía trước, gần đây cậu mới học cưỡi ngựa nên chỉ có thể chạy chậm, cũng không dám chạy nhanh. Vừa nhìn thấy ngựa đã đặc biệt thèm.

Lý Nguyên Thanh ôm chặt lấy Lý Tiểu Bảo, vươn tay bóp mặt của cậu nhóc: "Ta là phụ thân của con, con không giúp ta giấu nương con, lại còn cáo trạng, ta nghĩ con không muốn ta mang quà Tây Bắc về."

Lý Dung bĩu môi: "Trời giá rét, người đi từ Tây Bắc lạnh như vậy đến, cưỡi ngựa càng lạnh hơn, hiện tại người không thấy mệt, vì ngươi còn trẻ. Nếu bị đông lạnh, sau này thân thể sẽ không tốt. Nương thường ngày coi trọng sức khỏe người nhà nhất, nương nhất định sẽ tức giận khi biết người vì lên đường mà không yêu quý thân thể mình."

Lý Tiểu Bảo phụ họa, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nương ghét người nhà không biết giữ gìn thân thể. Phụ thân, người thật thảm rồi. Con muốn nói cho nương biết."

Lý Nguyên Thanh khẽ mỉm cười: "Cũng may ta không mệt!"

Lý Tiểu Bảo nghe nói có quà, hai mắt lập tức sáng lên: "Phụ thân, không có lần sau, sau này người nhất định phải giữ gìn thân thể, lân này con sẽ không nói cho nương."

"Tiểu quỷ thông minh." Lý Nguyên Thanh cười cười, cõng Lý Tiểu Bảo trên vai đi về nhà.

Lưu thị nhìn thấy bọn trẻ nhìn thấy Lý Nguyên Thanh trở về đều rất hăng hái. Có một nam nhân trong nhà khác với không có nam nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK